Chương 30: Giấc Mơ. (2)

Tô Tuyền: “…………tôi chỉ giúp anh phân tích một số loại khả năng mà thôi, tuy rằng tôi hẳn là nhỏ hơn anh vài tuổi, nhưng tôi xem nhiều tiểu thuyết hơn anh.”

“Thời gian của cô đều lãng phí vào việc vô bổ như vậy.”

Hắn lạnh lùng nói: “Nên cô mới yếu như vậy.”

Tô Tuyền: “Bởi vì tôi, à, mấy tháng trước tôi mới phát hiện mình là dị năng giả.

Bên kia trầm mặc vài giây.

Tần Kiêu: “Bốn người theo dõi lần trước có quan hệ huyết thống với cô?”

Đó là bốn người Tô gia ban đêm theo dõi mình, cuối cùng lưỡng bại câu thương bị hắn hạ gục trong nháy mắt.

Tô Tuyền lên tiếng.

“Bọn họ nói như vậy, đại khái muốn mang tôi về gia tộc, nghe bọn hắn nói chuyện hình như là người Canaan.”

“Bọn họ không biểu hiện kinh ngạc khi thấy dị năng của cô, chắc chắn biết cô là dị năng giả.”

Tô Tuyền: “?”

Cô cũng biết bọn họ biết cô là dị năng giả.

Nguyên tác không đề cập đến Tủy Thạch có thể biến người thường thành dị năng giả.

Nhưng dựa theo một số lời tự thuật, cha mẹ có một người là dị năng giả thì con của họ tất nhiên cũng là dị năng giả.

Tần Kiêu: “Cha mẹ cô, hoặc là người cung cấp gen, ít nhất cũng có một người là dị năng giả.”

Tô Tuyền: “Tôi đã quên bọn họ rồi, có lẽ là vậy?”

Gia chủ Tô gia tiền nhiệm là người cha trên huyết thống của cô khẳng định là dị năng giả.

Tần Kiêu: “Vậy nên cô sinh ra đã là dị năng giả, tại sao mười mấy tuổi mới phát hiện ra?”

Tô Tuyền: “……”

Cô biết nếu tiếp tục im lặng, phỏng chừng sẽ lại tiếp đón một đợt trào phúng chỉ số thông minh, vậy nên cô tuyệt đối sẽ phản bác lại.

Tô Tuyền: “Bởi vì tôi sinh hoạt tương đối ổn định, không phát hiện ra.”

Mấy năm như một, ngày ngày theo cha nuôi đi nhặt rác rưởi, cha nuôi kinh nghiệm phong phú đương nhiên sẽ không để cô bị thương.

Đến những vết thương nhỏ khác, tốc độ khép lại nhanh hơn một chút dưới điều kiện không có so sánh, khả năng cũng không dễ phát hiện ra.

Tần Kiêu nhất thời vô ngữ.

Tô Tuyền: “Đừng mơ, tôi sẽ không để anh có cơ hội trào phúng tôi.”

Tần Kiêu: “Tôi sẽ không làm như vậy, tôi rất bận, cô không đáng để tôi lãng phí thời gian.”

Tô Tuyền: “?”

Cô không nên nói ra câu vừa rồi.

Tô Tuyền: “Tôi không đáng sao? Anh đã cùng tôi nói nhảm rất nhiều, anh có muốn lãng phí thời gian nói chuyện với tôi hay không, chính anh rõ ràng nhất.”

Bên kia hoàn toàn im lặng.

Sau đó trực tiếp ngắt cuộc gọi.

Tô Tuyền trong xe cười ha hả.

Rất nhanh, xe phía trước lại nhích lên.

Cô đi vào nơi kiểm tra, hoàn thành một loạt thủ tục tiến vào nội thành.

Toàn bộ thế giới dường như rực rỡ hẳn lên.

Góc đường nhiều máy lọc khí, mùi máu và khói thuốc súng đã biến mất, trên mặt đất cũng không hề có rác rưởi, khắp nơi thực sạch sẽ.

Số lượng máy bay không người lái và camera cũng nhiều hơn.

Trên diễn đàn từng nói qua, ném rác trong nội thành sẽ bị phạt một số tiền lớn—— khoảng bốn con số trở lên.

Cô chợt hiểu vì sao lại như vậy.

Tô Tuyền nhanh chóng lái xe qua phố, nhìn hai bên đường cây cối chỉnh tề theo hàng theo lối và bảng chỉ đường đến không cảng.

Đường phố trong nội thành cực kỳ rộng lớn, xe cộ qua lại cũng ít hơn, đi dọc theo đường đến không cảng dường cũng không chút hỗn loạn.

Càng đến gần không cảng, xung quanh càng ngày càng nhiều tái cụ đủ kiểu dáng.

Không cảng xây dựng cực kỳ khí phái, mấy chục tòa nhà sân ga xinh đẹp, hành lang không đếm được bao nhiêu cửa kính liên tiếp nhau, sáng ngời dưới ánh mặt trời.

Ở bên trong nhà ga sân bay, người máy vệ sinh bận rộn không biết mệt mỏi, khắp nơi đều sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.

Dù thế Ám Tinh chung quy vẫn là Ám Tinh.

Nơi này tụ tập rất nhiều người giả vờ là lính đánh thuê.

Thậm chí những người đó đều lười che giấu vũ khí, mắt thường có thể thấy đeo súng ống đạn dược các loại binh khí giắt sau lưng bên hông trên đùi cánh tay.

Tô Tuyền mang hô hấp khí cùng kính quang lọc, đội mũ lên lẫn vào đám người, không chớp mắt chút nào.

Nàng đè đè tai nghe, vừa định nói chuyện, bỗng nhiên ý thức được xung quanh toàn dị năng giả.

Năng lực cơ bản đầu tiên của dị năng giả là cường hóa ngũ cảm.

Nếu là dựa theo tiêu chuẩn khảo hạch dị năng giả cấp 2, những người đó thính giác có thể cường đến tình trạng nào?

——đại khái là ngồi trong nhà đánh trống Jazz thổi kèn xô na, đều có thể đồng thời nghe được thanh âm tiểu tình lữ vuốt ve cho nhau trong xe ở ngoài đường.

Không khoa trương chút nào.

Càng không nói đến nghe được người bên cạnh nói chuyện qua tai nghe.

Đương nhiên, nghe nói bọn họ là có thể khống chế thính giác kéo dài cùng thu phóng, nếu không khả năng liền phải bởi vì thời gian dài ngủ đông mà chết đột ngột.

Tô Tuyền gà mờ đến mức năng lực cơ bản cũng chưa khai phá xong, tự nhiên vô pháp đi thể hội cảnh giới đó.

Nhưng không ảnh hưởng cô nhớ kỹ điểm này, sau đó thời thời khắc khắc đề phòng.

“Khụ.”

Cô nhẹ nhàng ho khan, sau đó nhanh chóng gửi tin nhắn, ý bảo chính mình tới rồi, hơn nữa không tiện nói chuyện.

Tai nghe an tĩnh vài giây.

Sau đó đột nhiên truyền đến thanh âm trầm thấp, “Giơ tay lên.”

Tô Tuyền: “?”

Tô Tuyền theo bản năng làm theo.

Ngay khi cô giơ tay, có người đang đi tới bên cạnh, duỗi tay sờ soạng cô.

Sau đó vừa lúc sờ soạng trống không.

Người nọ khϊếp sợ mà nhìn cô một cái.

Tô Tuyền: “???”

Ăn trộm??

Tay cô xuất hiện ra quang điện lập loè.

Người nọ mắng nhỏ một tiếng, cất bước liền chạy.

Tô Tuyền: “……”

Chung quanh ẩn ẩn đầu tới vài đạo tầm mắt, thực mau lại đi.

Cái quỷ gì?!

Tô Tuyền có chút khó chịu, bởi vì ăn trộm chạy trốn quá nhanh, hiển nhiên cũng là dị năng giả, bất quá trong chớp mắt liền từ trong đại sảnh lao ra đi.

Đuổi theo khẳng định là không kịp.

Cô chen chúc trong đám người đi ra ngoài, còn bị người khác va vào.

Vốn dĩ người nọ hùng hùng hổ hổ, chậm một giây, tựa hồ là chợt tỉnh ngộ ——xúc cảm cứng rắn vừa nãy là vũ khí bên hông chú lùn bên cạnh kia.

Người nọ lập tức thu liễm lời nói thô tục, kiêng kị mà nhìn cô.

Tô Tuyền: “……”

Thật là lung tung hỗn loạn.

Kỳ thật cô cũng không phải nhất định phải hôm nay tới không cảng, nhưng nếu xác định kế hoạch, liền tưởng thử đi chấp hành.

Rốt cuộc vừa mới còn hướng người nào đó mèo khen mèo dài đuôi.

Sau đó cô lại bị người khác đυ.ng phải.

“Đm, mày có phải hay không ——”

Tô Tuyền có chút bốc hỏa.

Sau đó vừa ngẩng đầu, thân ảnh cao lớn quen thuộc đứng ở trước mặt.

Nam nhân tóc đen đeo mặt nạ, chỉ lộ ra cặp mắt màu xanh lạnh thấu xương cùng nửa sống mũi cao thẳng.

Hắn nắm lấy tay cô, áp điện lưu quanh cánh tay xuống, “Cô có kế hoạch chưa?”

Tô Tuyền trừng mắt nhìn hắn, “Dừng!”

“Không ai nghe chúng ta nói chuyện đâu.”

Tần Kiêu buông ra tay.

“Anh biết?”

Tô Tuyền kinh ngạc, “Vừa rồi anh nhìn thấy người kia muốn trộm đồ của tôi sao ——”

“Tiếng bước chân, tai nghe.”

Hắn nói ngắn gọn, “Nếu không có kế hoạch thì nghe tôi.”

Tô Tuyền: “?”

Chỉ nghe tiếng bước chân qua tai nghe là tên này có thể nghe thấy tên ăn trộm đang tới gần cô?

“Ách.”

Tô Tuyền vô ngữ vài giây, mới trả lời đối phương, “OK, nghe theo anh, tôi tuyệt đối là một người đủ tư cách ——”

Tần Kiêu nắm lấy cô bả vai ném ra ngoài.

Tô Tuyền: “???!”

Lưng cô đυ.ng vào tường.

Tô Tuyền vô cùng khϊếp sợ.

—— không phải bởi vì động tác đột ngột của đối phương hay hành vi đột kích đồng đội.

Mà là cô bị quăng ngã, lại không cảm thấy đau, dường như được áo khoác dày nặng che chắn.

Tô Tuyền không hiểu gì, đỡ tường đứng vững, bỗng nhiên nghe tiếng bước chân vang lên sau lưng.

“Đừng cản đường!”

Có người thô lỗ đẩy cô ra.

Tô Tuyền ánh mắt vừa chuyển, xoay người đánh tay người nọ, đầu ngón tay lướt qua găng tay và cổ tay áo, sờ đến làn da đối phương.

Tô Tuyền giả bộ dáng vẻ phẫn nộ, “Đừng chạm vào ta!”

Đằng sau mấy người mặc tây trang đen cung kính, có nam có nữ, nhìn qua đều là bảo tiêu.

Bọn họ quay quanh nam nhân trẻ tuổi mặc một thân tây trang hưu nhàn.

Mái tóc hắn quăn màu đen, đôi mắt xanh biển, sắc mặt tái nhợt, dung mạo tuấn tú soái khí, khuôn mặt lộ vẻ mỏi mệt hình như thật lâu không nghỉ ngơi.

Vincent · Cologne.

Tô Tuyền nhận ra gương mặt kia.

Trong lòng hắn còn ôm một bảng số liệu điện tử, mặt trên hình chiếu ra mô hình cực kỳ phức tạp.