Chương 35: Cảm Giác Thế Nào? (1)

Tô Tuyền nằm trên mặt đất, sững sờ nhìn trần nhà.

Tứ chi bị vòng khóa trói buộc.

Đá này như có lực hút nào đó, càng đi càng nặng trịu tựa như gắt gao hút lấy mặt đất.

Cô muốn ngồi dậy cũng trở nên khó khăn.

Thử vài lần, Tô Tuyền mới động được nửa người, hai tay lại trở nên nặng hơn.

“Anh——”

Cô nhìn về phía Tần Kiêu, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

“Anh muốn huấn luyện tôi?”

Tần Kiêu khoanh tay trước ngực, tư thái thanh thản mà dựa một bên, “Không, tôi chỉ cho cô biết làm như thế nào.”

Này mẹ nó khác quái gì huấn luyện đâu.

Tô Tuyền đầu đầy hắc tuyến mà nghĩ, “Cái này là tạ, đúng không? Ít nhất chúng ta nên bắt đầu từ trọng lượng bình thường, tầm mười hai hai mươi cân.”

Cô không rõ Ngân Duyên Thạch này nặng bao nhiêu, nhưng cảm giác này còn khó chịu hơn buộc một chiếc xe.

Thử đi thử lại vài lần vẫn chưa đứng lên, chỉ miễn cưỡng đổi từ ngồi thành quỳ.

Cứ như vậy, Tô Tuyền đã chống đùi thở hồng hộc, vài sợi tóc trên trán đều bị làm ướt.

“Cô là dị năng giả.”

Vị huấn luyện viên lạnh lùng nào đó không phụ trách nhiệm nói, “Nếu cô dùng phương thức huấn luyện của người thường hiệu quả sẽ rất chậm, tôi không muốn chờ lâu như thế.”

Tô Tuyền thở hổn hển, “Nghiêm túc sao? Vì phục chế dị năng Vincent? Thể năng của tên kia mạnh như vậy sao?”

“Đối với năng lực của mình cô tự tin như vậy?”

Tần Kiêu hơi nhướn mày, “Hắn là đồ rác rưởi, nhưng ít ra mạnh hơn cô.”

Được thôi.

Tô Tuyền nhận.

Dù sao chính mình hữu dụng với hắn, hẳn là vẫn đề không lớn.

Thêm nữa hắn muốn cô chết, cũng không đến mức hao tâm tổn huyết dùng phương thức này hại người.

“Chính cô nói.”

Tần Kiêu chỉ máy leo núi bên cạnh, “Từ giờ trở đi đến hừng đông.”

Tô Tuyền: “……Mẹ nhà anh.”

Người này nhất định là huấn luyện viên lãnh khốc vô tình nhất.

Cô cắn răng đứng dậy, dường như bị vấp mà ngã về phía trước. Ngay khi sắp té ngã, cô miễn cưỡng nâng tay nắm vào tay vịn.

Lúc này thân thể mới bảo trì cân bằng.

Cánh tay đang không ngừng run rẩy, bị đá nặng kéo xuống, mỗi giây mỗi phút đều đem cánh tay kéo hướng mặt đất.

Bước từng bậc thang máy leo núi như là đi bộ xuống phía dưới thang máy, chỉ là tốc độ càng chậm thì càng cao.

“……”

Ngân Duyên Thạch trên đùi càng ngày càng nặng.

Lúc Tô Tuyền nhấc chân dẫm lên bàn đạp, trong đầu toát ra một ý niệm.

Cái máy leo lên núi này là dụng cụ cỡ trung, bậc thang tổng cộng có năm cấp, Tô Tuyền theo thói quen đi đến mặt trên.

Lần nữa bò về phía trước, mu đôi bàn tay của cô đã nổi lên gân xanh.

Vô cùng vô cùng khó chịu.

Nhưng cô không rên tiếng nào.

Lần đầu tiên Tô Tuyền cảm giác được phát ra âm thanh lúc mệt nhọc cũng sẽ tiêu hao sức lực.

Vì thế cô chỉ phát ra tiếng hít thở mỏng manh, những lời mắng và rêи ɾỉ đều bị nuốt trở vào.

Tô Tuyền giữ lấy tay vịn, gian nan nhấc chân, mỗi lần bò lên trên lăn xuống phía dưới bậc thang tựa như đang trèo lên cầu thang không có điểm cuối.

Mồ hôi cô như mưa trút xuống, sợi tóc mặt sườn bị ướt nhẹp, mỗi sợi dán ở bên má, đôi mắt càng xót đến khó chịu.

Nhưng Tô Tuyền rất rõ ràng, chỉ cần cô nhấc một bàn tay lên, tám phần sẽ trực tiếp lăn xuống bậc thang.

Cô không dám đổi tư thế, chỉ có thể dùng sức cúi đầu, hoặc là lắc lắc đầu để mồ hôi không chảy vào mắt.

Nói như thế nào đây.

Đại khái đã tê rần đi.

Các động tác sau đó đều lặp đi lặp lại một cách máy móc, chua xót với đau đớn kéo đến sau cùng, đình trệ ở một cái trình độ.

Thời gian lâu liền dần thành thói quen.

Hai mặt tường toàn bộ phòng đều là cửa sổ cửa kính sát đất, ngoài cửa sổ là phố mua bán sầm uất.

Ánh đèn lóa mắt, ánh sáng biển quảng cáo hỗn loạn, còn có đèn xe tái cụ lui tới, ánh sáng đan chéo bắn phá.

Dựa vào ánh đèn bên ngoài cũng có thể chiếu sáng hoàn cảnh trong phòng.

Cô nhìn chằm chằm cảnh phố về đêm, nhìn cánh xe bay trên không giống như một đám chim bay qua.

Cô dời đi một chút lực chú ý, trong đầu nháy mắt hiện lên rất nhiều quảng cáo hình ảnh cùng giá cả, cùng với các loại đánh giá của người mua.

Tô Tuyền miên man suy nghĩ, ngọn đèn trên phố buôn bán ồn ào náo nhiệt chưa từng tắt, cho đến khi phía cuối chân trời xuất hiện màu xanh lá, tia nắng ban mai dần dần trở nên trong sáng.

“Đã sáng rồi a.”

Tô Tuyền suy nghĩ mơ hồ mà nghĩ.

Qua vài giây.

Cô đột nhiên mở to hai mắt, “Trời đã sáng, trời đã sáng! Tôi có thể xuống!”

Tô Tuyền kích động, lại lần nữa té ngã lộn nhào.

Cô nằm trên mặt đất, cảm thấy rất đau, cái gáy cũng rất đau, nhưng mà tứ chi nhức mỏi không cách nào hình dung, mỗi một tấc huyết nhục đều như là bị xé rách ra.

Tô Tuyền thở hổn hển mấy hơi, trực tiếp nhắm mắt lại hôn mê.

……

Sáng sớm, ngầm quảng trường.

Cửa Hiệp hội lính đánh thuê vẫn náo nhiệt, ban ngày ban đêm dường như không có gì khác biệt.

Hàn Dự đến thăm nơi này vô số lần, xuyên qua đại sảnh la hét ầm ĩ, đến văn phòng tầng ngầm thứ hai.

Hắn lại lần nữa được phó hội trưởng tiếp đãi.

“Hàn tiên sinh.”

Thomas tươi cười thân thiết đứng ở hành lang.

Bí thư bên cạnh ôm số liệu bản đi lên, thấp giọng nói vài câu.

Biểu tình Thomas bất biến, “Đề nghị của ngài được tiếp nhận rồi.”

Hàn Dự gật gật đầu, nhìn qua cũng không ngoài ý muốn, tựa hồ đã sớm đoán được.

Hàn Dự: “Các người nghiệm hóa chưa?”

Thomas: “Ngài cung cấp Tủy Thạch hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn, chuyên gia kỹ thuật đều cho rằng đó là Tủy Thạch nguyên sinh đến từ Thánh Vực cũ, hoàn toàn khác với những khoáng vật chịu ảnh hưởng mà biến dị.”

Hàn Dự hơi mỉm cười, “Những khoáng vật biến dị đó không thể gọi là Tủy Thạch, làm sao tôi có thể đem hàng giả trình tới Stone các hạ chứ.”

“Trên thực tế, xử lý chuyện này chủ yếu là người của Hiệp hội chúng tôi.”

Thomas vừa nói vừa nhìn vẻ mặt của hắn.

Quả nhiên, biểu cảm Hàn Dự thoáng có chút biến hóa, tựa hồ có chút khó chịu, nhưng nhanh chóng bị che lấp.

Thomas cười thầm trong lòng.

Người trẻ tuổi chung quy thiếu kiên nhẫn.

Kẻ hèn mấy khối Tủy Thạch, chẳng lẽ là có thể làm nhóm Stone các hạ chú ý?

Quả là ý nghĩ kỳ lạ.

Chỉ cần là người có dòng họ này, cho dù là người nhánh bên gia tộc, cũng không đến mức bị mấy khối Tủy Thạch hấp dẫn.

Đến nỗi người có thể nộp Tủy Thạch——

Chưa chắc nhất định thực lực mạnh mẽ, có đôi khi khả năng chỉ là vận khí không tồi thôi.

Hắn làm phó hội trưởng Hiệp hội, đương nhiên cũng có nhãn lực.

Thomas không biết rõ dị năng Hàn Dự là cái gì, nhưng cũng cảm giác được đối phương hẳn là dị năng giả cấp 4.

Thì tính sao?

Ở Ám Tinh, tuy dị năng giả cấp 4 thưa thớt, nhưng cũng không chỉ có mười, tám người.

Hơn nữa chỉ có lính đánh thuê hướng Hiệp hội xin khảo hạch cấp 4, thông qua sẽ được ghi lại trong hồ sơ.

Những người không thông qua khảo hạch, cũng có thực lực cấp 4 lại không ít.

Tập đoàn tài chính Stone quyền khuynh Liên Bang, đừng nói bên trong gia tộc, gần là tập đoàn, cao thủ nghe theo lệnh của họ nhiều như cá diếc qua sông.

Tùy tiện phái một hai người đều xa xa thắng tiểu tử trước mắt này.

Bất quá, hiện giờ hắn vẫn còn trẻ, tiềm lực tương lai còn rất lớn.

Thomas không phải là cư dân lớn lên ở Ám Tinh, nhưng ở nơi này lâu rồi, đối dị năng giả Ám Tinh cũng có chút hiểu biết, sẽ không dễ dàng xem thường bất luận kẻ nào.

“Xin lỗi, có thể là tôi làm ngài hiểu lầm.”

Cuối cùng Hàn Dự cũng đánh vỡ sự tĩnh lặng.

“Đó không phải toàn bộ.”

Trong mắt hắn hiện lên cảm xúc nào đó, “Nếu tôi có thể lấy ra nhiều hơn đâu?”

Suy nghĩ Thomas chợt dừng, cũng nhanh chóng theo kịp tiết tấu của đối phương, “Nhiều hơn?”

Tiểu tử này còn có thể lấy ra rất nhiều Tủy Thạch?

Những cái trước đó chẳng lẽ chỉ là hàng mẫu?

Hắn làm người phụ trách chuyện này, đối với Hàn Dự cấp ra nhiều ít Tủy Thạch, kia không sai biệt lắm là hạn mức cao nhất một người bằng vận khí nhặt được.

Đương nhiên, thực lực Hàn Dự không tồi, cũng không loại trừ cướp được từ người khác.

Loại đồ vật Tủy Thạch này không thể tự sinh sản, cũng không có bất luận mạch khoáng gì có thể khai quật.

Nếu trong tay Hàn Dự thật sự có Tủy Thạch số lượng lớn——

Trong lòng Thomas hiện lên mấy ý nghĩ.

Hàn Dự gật đầu, “Đúng vậy, rất nhiều.”

Hắn ngẩng đầu nhìn quanh phòng, “Có lẽ có thể lấp đầy phòng này.”

Ánh mắt Thomas đại biến, bí thư bên cạnh thiếu chút nữa làm rớt bản số liệu.

Hàn Dự quay đầu, vừa lúc nhìn đến ánh mắt khϊếp sợ của phó hội trưởng trong nháy mắt kia.

“Hiện giờ phân loại cấp bậc dị năng giả vẫn theo chế độ thời Liên Bang cũ, hạn mức cao nhất là cấp năm.”

Hàn Dự nhẹ giọng nói, “Hơn nữa trừ cấp 3, tiêu chuẩn cấp 4 và cấp 5 không có điều lệ xác minh.”

Thật ra việc này cũng là không có cách nào.

Rốt cuộc ngoài những năng lực cơ bản, bắt đầu từ tam cấp, giữa các dị năng đặc thù khác nhau có sai biệt thật sự quá lớn.

Chỉ xét cấp bậc sức chiến đấu, tất nhiên có rất nhiều lỗ hổng, nhưng cũng là biện pháp phổ biến.

Chỉ sợ cũng có các đại tài phiệt muốn thu thập tin tức, muốn lựa chọn cao thủ từ cấp 4 trở lên mời về làm cho mình.

Biện pháp triển lãm thực lực tốt nhất, đương nhiên chính là chiến đấu.

Thomas rất rõ ràng môn đạo trong đó, nghe vậy cũng không nói nhiều.

Rốt cuộc hắn cũng biết Hàn Dự khẳng định còn có hậu chiêu.

Hàn Dự thở dài, “Sau khi tôi khai phá ra dị năng đặc thù—— tôi gặp được qua mấy dị năng giả cấp 4.”

Thậm chí đã giao thủ vài người trong số họ.

Hàn Dự: “Tôi đoán được đại khái tiêu chuẩn phán định cấp 4, ít nhất là đối với loại dị năng của tôi.”

Thomas rất có hứng thú nghe.

Chỉ dựa vào câu vừa mới nói kia, trong đầu hắn đã hiện ra mấy cái suy đoán về Hàn Dự dị năng.

Cụ thể là cái gì không dễ đoán, nhưng phân loại trên cơ bản có thể xác định.

Hàn Dự: “Sau đó tôi miễn cưỡng thông qua khảo hạch cấp 4 ở nơi khác.”

Sau khi tiến vào cấp 4, hắn mới phát hiện, này chỉ mới bắt đầu thôi.

Hàn Dự: “Tôi xuất thân thường thường, đi đến này một bước đã không người còn người có thể chỉ đạo tôi——”