Chương 44: Tủy Thạch. (2)

Người ngồi trên ghế chủ tọa nhẹ giọng mở miệng.

Tô Thừa Ngữ trở thành gia chủ Tô gia đời thứ hai được hơn 40 năm.

Thân hình hắn thon gầy thanh tú, khuôn mặt nhìn trông rất trẻ, nói là mới đầu 30 cũng không quá, khí chất văn nhã vô hại.

Dù thế nhưng không ai dám khinh thường hắn.

Tô Thừa Ngữ vừa nói vừa một chiếu tấm hình lên giữa không trung.

Đó là một hình cắt mờ nhạt, có thể thấy được bóng dáng mơ hồ của một thiếu nữ tóc đen thon gầy, vội vàng từ trong dòng người đi qua.

Xung quanh là ánh đèn nhiều màu với âm thanh phố xá ồn ào náo động.

Trên mặt cô đeo mặt nạ thép màu đen, vạt áo khoác bị gió thổi lộ một góc, lộ ra một đoạn đai lưng nhiều chức năng, cùng với mặt trên cắm các loại súng ống, dụng cụ cắt gọt.

Trong phòng hội nghị yên lặng.

“Ám Tinh ngư long hỗn tạp, hệ thống giao thông không hoàn chỉnh, các đoạn đường theo dõi khác nhau sẽ bị nắm giữ ở trong tay các thế lực khác——”

Tô Thừa Ngữ than nhẹ một tiếng, “Tìm người cũng không dễ dàng.”

Hơn nữa thế lực nhà bọn họ cũng hữu hạn, sau khi bỏ ra số tiền lớn, cũng đợi mất mấy tháng, mới có được một ít tin tức liên quan.

Trong đó gồm có tấm ảnh chụp mờ mờ này.

“Tô Tuyền.”

Có nam nhân nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Người trong bức hình kia là con gái của gia chủ tiền nhiệm.

Cái tên này cũng là vợ chồng gia chủ tiền nhiệm để lại, bởi vậy bất luận cô ở Hoang Tinh hay Ám Tinh có sửa đổi tên hay không, người Tô gia cũng đều gọi cô như vậy.

“Nhất định là cô ta gϊếŧ con trai tôi!”

Nam nhân kia đập bàn đứng dậy, “Cái này ——”

Tô Thừa Ngữ nhìn hắn một cái.

Nam nhân kia sửng sốt, sắc mặt tái mét, lời nói tiếp sau đó không có cách nào nói ra.

“Tôi không nghĩ như vậy.”

Gia chủ Tô gia nhàn nhạt mà nói.

“Tin tức cuối cùng gửi lại là bọn họ gặp được người hư hư thực thực giống với Tô Tuyền——”

Xác thật.

Không ai biết đối tượng bọn họ hoài nghi đến tột cùng có phải Tô Tuyền hay không.

Cũng không ai biết bọn họ lần theo dấu vết mà đi đã xảy ra chuyện gì.

“Cháu gái tôi trở thành lính đánh thuê Ám Tinh, có lẽ không còn gì có thể nghi ngờ nữa.”

Tô Thừa Ngữ nhìn tấm ảnh kia, vẻ mặt hỉ nộ khó phân.

Nghe thế, những người khác trong phòng hội nghị, đều ít nhiều lộ ra vài phần chán ghét ghét bỏ.

“Đều do tôi biết tin tức quá muộn, không có chăm sóc tốt cho con gái của anh cả, cũng hại vài đứa cháu trai cháu gái mất đi tính mạng.”

Gia chủ Tô gia nhìn một vòng xung quanh, hơi hơi rũ mắt, làm vẻ mặt đau lòng.

“Tôi nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này, cho mọi người một công đạo.”

Hắn vừa nói vừa nhìn về phía mấy người anh em.

Con trai, con gái của bọn họ đều mất tích ở Ám Tinh, hoặc nói là đã chết, hơn nữa không còn xương cốt.

“Tôi đã phái người đi Ám Tinh trước, tất nhiên sẽ mang cô ấy về tới.”

Sắc mặt những người đó biến đổi vài lần, cuối cùng vẫn chưa nói cái gì, chỉ lần lượt đứng dậy rời đi.

Cho đến khi trong phòng hội nghị chỉ còn lại vài người ít ỏi.

Bọn họ đều là người có quan hệ vô cùng gần gũi với gia chủ, bởi vậy nói cũng không kiêng kỵ.

“Anh hai, trên tinh cầu kia xuất hiện mạch khoáng Bạch Long Tinh, nếu chúng ta cũng có thể được chia một chén canh ——”

Có người đứng dậy nói.

“Nếu tin tức này đã truyền ra ngoài, sẽ có rất nhiều người đi xem náo nhiệt.”

Tô Thừa Ngữ khẽ lắc đầu, “Chúng ta chỉ sợ lấy không được cái gì tốt.”

Người xung quanh trầm mặc xuống.

“Quốc vương bệ hạ hình như cảm thấy hứng thú đối với những cái dị năng đặc thù hiếm gặp đó.”

Lại có người nhỏ giọng nói.

“Nhưng năm đó dị năng của anh cả là như vậy ——”

Gia chủ Tô gia tiền nhiệm - Tô Thừa Ngôn có dị năng thập phần hiếm thấy, lại coi như công phòng nhiều mặt, chỉ tiếc, năm 30 tuổi mới khai phá ra đặc thù năng lực, còn không có hoàn toàn quen thuộc năng lực của bản thân gặp phải kẻ địch mạnh.

Cuối cùng tuổi trẻ mất sớm.

Không bao lâu, Tô Thừa Ngữ cũng khai phá ra năng lực đặc thù, hơn nữa có vài phần tương tự năng lực anh của hắn.

Chỉ là càng mạnh và ổn định hơn.

Dựa vào năng lực đó, cộng thêm hắn đứng thứ hai trong số anh chị em trong nhà, Tô Thừa Ngữ ngồi ổn vị trí gia chủ này.

Người nọ nhấp nhấp miệng, “Nói không chừng năng lực của con gái hắn cũng rất hiếm có.”

Dị năng giả có tồn tại di truyền huyết thống.

Nhưng loại di truyền đó có thể ảnh hưởng đến dị năng đặc thù hay không, giới học thuật nghiên cứu mấy trăm năm vẫn chưa đưa ra kết luận.

Có quá nhiều phản lệ có thể chứng minh, giữa anh em cùng cha mẹ, dị năng đặc thù hoàn toàn không giống nhau.

Nhưng mà dị năng của anh em Tô gia là tương tự, có lẽ Tô Tuyền yếu ớt kia cũng có năng lực đó?

Chẳng sợ chỉ có vài phần tương tự, cũng đã rất hiếm rồi.

Gia chủ Tô gia liếc nhìn cô ta một cái, vẫn chưa nói lời nào.

Người nọ tiếp tục nói, “Nếu là có thể được Quốc vương bệ hạ yêu thích, gia tộc chúng ta thăng chức rất nhanh cũng ——”

“Được rồi.”

Gia chủ Tô gia nhàn nhạt ngắt lời cô ta, “Cô ấy có phải dị năng giả cấp 3 hay không còn chưa chắc.”

“Đúng vậy.”

Bên cạnh có người không đồng ý mà nói, “Quốc vương bệ hạ muốn chiêu mộ người có dị năng hiếm, cũng không phải là cái loại người không đứng đắn gì cũng đều có thể đưa đến trước mặt ngài ấy, làm sao một lính đánh thuê Ám Tinh lại có được cơ hội đó chứ?”

Người nọ nhíu nhíu mày, “Tôi chỉ là nói có khả năng ——”

“Nếu thật là như vậy, cô ta đã sớm được Hiệp hội lính đánh thuê mời chào, sẵn sàng góp sức cho gia tộc Stone, dù sao thì cô ta mới mười mấy tuổi, những người đó cực kỳ coi trọng người trẻ tuổi.”

Bọn họ ồn ào vài câu vẫn chưa có kết quả.

“Anh hai.”

Một người vẫn luôn không nói chuyện dò hỏi, “Anh phái ai đi tìm Tô Tuyền? Thật sự muốn đưa cô ta về sao?”

Tô Thừa Ngữ nhìn hắn một cái, “Yên tâm, cô ấy sẽ không trở về.”

Một bên khắc khẩu chợt im bặt.

Sẽ không trở về?

Nghĩa là cô ta sẽ không đồng ý trở lại tinh vực Canaan?

Hay cho dù cô ta muốn trở về, cũng không về được?

Vẻ mặt hai người kia thay đổi vài lần, vẫn chưa nói cái gì.

Bọn họ nhanh chóng thi nhau rời đi phòng họp, trao đổi mấy ánh mắt ý vị thâm trường với nhau.

Di sản Tô Thừa Ngôn ủy thác trong tay công ty, người đứng sau công ty là quý tộc thế gia Canaan, là nhân vật Tô gia không thể trêu vào, bởi vậy không thể cường thế cưỡng ép, cần phải đưa Tô Tuyền về.

Nhưng nếu trở về, những di sản đó cũng không phải là tất cả.

Hiện giờ cổ phần khống chế xí nghiệp Tô thị, biệt thự cao cấp Triết Đa Tinh, cùng với phi thuyền tư nhân của Tô Thừa Ngữ.

——con trai con gái hắn từng khoe khoang không biết bao nhiêu lần ở trường học, về cha bọn chúng có một con tàu hạm con thoi giá trị mấy tỷ.

Mấy thứ này, đều đã từng thuộc về Tô Thừa Ngôn.

Nói cách khác, hiện tại cũng nên thuộc về Tô Tuyền mới đúng.

Thậm chí chức vị gia chủ nhà này, dựa theo quy củ gia tộc bọn họ, cũng nên là Tô Tuyền đảm nhiệm.

……

Hoa viên biệt thự cao cấp Tô gia.

Mấy thiếu nam thiếu nữ ngồi ở đình hóng gió, mỗi người đều mặc trang phục tinh xảo, khí chất bất phàm.

Ngồi ở giữa là người con gái trẻ tuổi đang ngẩng đầu, nhìn hướng phòng họp.

Theo phản xạ cô nhìn trời xanh mây trắng qua tầng cửa sổ, không khỏi khe khẽ thở dài, vẻ mặt hơi u buồn.

“Làm sao vậy, Tô Ngọc?”

Có người mở miệng dò hỏi.

Ngồi ở trung tâm đúng là con gái gia chủ Tô gia.

Cô có mái tóc đen dài uốn xoăn, đôi mắt nâu thẫm, dung mạo vô cùng xinh đẹp thanh tú, mặc một bộ váy sang quý hưu nhàn càng toát lên khí chất dịu dàng, dễ gần.

Tô Ngọc nghe vậy lắc lắc đầu, “Nghe nói Tô Tuyền làm lính đánh thuê ở tinh cầu số 233, không biết cô ấy sống thế nào, sinh hoạt ở loại địa phương kia, hẳn là sẽ rất vất vả đi.”

Lời còn chưa dứt, đột nhiên có nam nhân tóc xám bên cạnh đứng lên.

Hắn nhìn qua chỉ khoảng đầu hai mươi, dáng người vô cùng thon gầy, gương mặt phổ thông, vẻ mặt có chút u ám.

“Tô Tuyền ở tinh cầu số 233?”

Nam nhân tóc xám nói giọng khàn khàn, trong mắt bắn ra hận ý rất sâu.

“Người của Tô tiên sinh đã tìm được cô ta sao?”

“Trần Vũ.”

Tô Ngọc nhìn hắn, giữ chặt tay hắn, bảo hắn ngồi xuống.

“Đừng kích động, cha tôi xác thật nghe ngóng được cô ta, tuy không thể nào tìm được chỗ ở của cô ta, nhưng gần nhất ả thường xuyên đi đến xóm nghèo ngoại thành làm nhiệm vụ.”

Thân hình nam nhân tóc xám cứng đờ, cũng không tránh thoát, chỉ để tùy ý cô kéo lấy mình.

“Tuy rằng năm đó cô ấy làm loại chuyện này, nhưng dù sao cũng còn nhỏ tuổi, hẳn là chỉ là ngoài ý muốn thôi.”

Tô Ngọc nhẹ giọng nói, “Anh ngàn vạn không cần đi trả thù cô ấy nha.”

……

Ám Tinh.

Quảng trường ngầm.

Một cửa hàng bán đồ điện tử ở góc đường nào đó.

Cửa hàng trang trang trí hơi có phong cách cổ xưa, chủ cửa hàng ngồi sau quầy, mang mắt kính thực tế ảo xem phim.

Một lát sau, cánh cửa của cửa hàng bị người đẩy ra, có người đi vào, “Ông chủ, việc buôn bán tới rồi——”

Ông chủ tháo mắt kính xuống, lười biếng nhìn qua, “Sao anh lại tới đây?”

“Chẹp, ông thật sự không biết vì sao tôi ở chỗ này sao?”

Người nọ xuyên qua lối đi nhỏ hẹp hòi, “Có người trộm đồ của tôi, bây giờ đã giao đến tay gia tộc Stone.”

Hai bên quầy bày chi chít hàng hóa, ngày thường luôn bị các loại khách không cẩn thận đυ.ng vào trên mặt đất, hiện tại lại không có một cái nào đυ.ng vào góc áo hắn.

Hắn bước uyển chuyển nhẹ nhàng mà đi tới, hai tay ấn trên mặt bàn trước mặt chủ cửa hàng, “Hơn nữa quan trọng nhất chính là, vốn dĩ tôi nghĩ rằng hắn đã chết.”

Người nọ vừa nói vừa thở dài, sợi tóc màu rượu đỏ tuột ra dưới lớp mũ choàng.

Bên người hắn ẩn hiện ra ánh sương mù màu tím, sương mù cuồn cuộn kéo dài, ngưng tụ thành thật thể, hóa thành hình dạng cực giống con bò cạp.

Sương mù tím ngưng tụ thành bò cạp độc lại xuyên qua, xoay quanh người nọ, cái đuôi thật dài vung lên không trung.

“Bây giờ tôi cũng rất tò mò là ai cứu hắn.”

Ông chủ nhíu nhíu mày, cầm chậu hoa đặt xuống dưới quầy.

Đáng tiếc chậm một bước.

Hoa bên trong đã hoàn toàn khô héo.