Chương 47: Anh hãy chờ em

Ra ngoài buông thả một cái, có hai người đã chết, được thông báo là bệnh chết, thi thể được quản lý nhà tù xử lý với tốc độ nhanh nhất.

Đối với một số người thì kẻ đáng chết lại không chết.

Tương tự, với người khác thì là vạn hạnh, may mà không chết.

Giám thị Vương và trưởng khu cãi nhau trong văn phòng, văn kiện và cái bàn cùng bay.

Tuổi hai người bọn họ cộng lại hơn trăm, lần đầu cãi nhau lớn tới mức này, không ai chừa mặt mũi cho đối phương.

Trưởng khu nói, "Năm sau là tôi về hưu." Ý là, không muốn dính vào vũng nước đυ.c này.

Giám thị Vương hừ nói, "Tôi còn sớm hơn anh hai tháng."

"Vậy anh nói phải làm sao bây giờ?" Sắc mặt trưởng khu nghiêm túc, lát sau tiếp tục, "Căn bản không thể điều người đấy sang khu khác."

Giám thị Vương nửa ngày mới thốt ra câu, "Người đấy bị trọng thương, sinh tử dựa vào số."

Trưởng khu gõ bàn từng nhịp, không nói một lời rời đi.

.

Mấy ngày liền, toàn bộ khu D ngập trong bầu không khí đầy căng thẳng.

Ngay dưới tình thế nghiêm trọng lại quỷ dị, Đông Tử và lão Dư sắp được điều ra giám đội. Trước khi đi một ngày, bọn họ đều phân tâm, cảm thấy mình bất nhân bất nghĩa, không bằng heo chó, quá ích kỷ.

Trần Hựu vỗ vai bọn họ, đi đi đi đi, quen biết một hồi cũng xem như có duyên, hi vọng sau này hai người ra ngoài có thể sống thật tốt.

"Quá khứ khép lại ở đó, ngày còn dài, hãy tìm cho mình một mục tiêu, như vậy mới có động lực."

Đông Tử và lão Dư ù ù cạc cạc được giáo dục tư tưởng, họ nuốt xuống những lời đang quay trong bụng.

Bọn họ nhìn ra, lão đại thật sự không trách bọn họ.

Đông Tử và lão Dư đi rồi, Trần Hựu tiếp tục bình tĩnh chờ Hà Tư Dương xuất viện.

Cậu chết sống cũng không làm được chuyện tự khiến mình vỡ đầu chảy máu, thoi thóp để đi gặp Hà Tư Dương.

Cho nên chỉ có thể chờ đợi.

Nếu không có thông báo nhiệm vụ thất bại hay thông báo nhiệm vụ hoàn thành, thời gian rời đi đếm ngược, vậy tỏ rõ tình hình của Hà Tư Dương không có biến hoá lớn.

Cứ thế qua hơn ba tháng, Sở Thiên chặn Trần Hựu trong phòng máy móc, nói hai ngày nữa gã sẽ đi.

Trần Hựu nghe vậy, tâm trạng đặc biệt khoan khoái. Hẹn gặp lại nhé đồ ăn hại, hứ, hẹn gặp lại cái rắm.

Dây dây dưa dưa, Sở Thiên thở ra một hơi, hạ quyết tâm thật lớn, gã nói, "Chuyện hôm đó, xin lỗi."

Trần Hựu không chấp nhận lời xin lỗi.

"Ban đầu tôi thật sự chỉ muốn xác nhận một chút, do anh..." Sở Thiên đỏ bừng mặt, "Do anh nhất quyết phân cao thấp với tôi, nên tôi mới..."

Trần Hựu thật sự muốn nhổ vào mặt gã, mày có biết ngại không hả, xin lỗi thì xin lỗi, còn tự tẩy trắng làm gì, hay lắm.

"Xong chưa?"

Sở Thiên trừng người đàn ông trước mặt, gã lớn từng này vẫn chưa bao giờ ăn nói khép nép như cháu trai trước mặt ai như thế, mẹ kiếp!

Trần Hựu muốn đi, tay bị kéo lại, cậu dùng lực giằng ra.

"Tôi..."

Sở Thiên đá hòn sỏi, "Trước đây tôi từng bị đồng tính quấy rối, cho nên mới cực kỳ căm hận loại người ấy."

Trần Hựu tự nhủ, tao biết mà, mặt con mẹ nó mũi mày viết đầy chữ "Toàn bộ lũ gay trên thế giới đều chết không tử tế".

Dừng một chút, Sở Thiên tiếp tục, "Tôi vào đây, là vì xử lý một chuyện riêng."

Trần Hựu la lối om sòm chỗ hệ thống xong, nhận được thứ mình muốn, "Cái chết của Lưu Kiệt kia, là mày làm?"

"Không có liên quan gì tới tôi." Sở Thiên cười nhạo, "Hắn là bị ông trời gọi về."

Trần Hựu lườm một cái, thôi, cậu không phải người thích lo chuyện bao đồng, chỉ cần không liên quan tới mình và mục tiêu thì sao cũng được.

Sở Thiên muốn nói lại thôi, bộ dạng như bị táo bón cực kỳ nghiêm trọng, "Sau khi ra ngoài, nếu anh có cần gì cứ đến tìm tôi."

Trần Hựu ngoảnh mặt làm ngơ.

Vẻ mặt Sở Thiên mất tự nhiên, "Tiêu Phi, chúng ta sẽ thành bạn bè chứ?"

Trần Hựu chắc như đinh đóng cột, "Sẽ không."

"..." Sở Thiên biến về con chó rít gào trong một giây, "Đjt!"

Gã hít sâu, gằn từng chữ một, "Anh giỏi lắm." Tôi đã nhớ kỹ anh, nhớ cả đời!

Trần Hựu cười lạnh ha ha, nếu không phải mày nhiều lần hố tao, nhiệm vụ của tao đã hoàn thành từ sớm, chứ đâu phải mắc kẹt ở cái chỗ quỷ quái này. Còn muốn làm bạn của tao cơ, không có cửa đâu.

Sở Thiên đi chưa tới một tuần thì Hà Tư Dương xuất viện trở về.

Trần Hựu thấy y có thể thở, có thể cười, có thể đi lại, lòng cậu rất phấn khởi. Đại nạn không chết tất có hậu phúc, bạn học Hà, qua cơn hoạn nạn này, cậu sẽ rất tốt.

Một màn hôn môi triền miên qua đi, Trần Hựu nằm trên giường, chờ miệng tự hết sưng.

Hà Tư Dương víu áo cậu, muốn xem tên của mình.

Trần Hựu không cho y xem, "Sắp tắt đèn, ngủ đi."

Hà Tư Dương cau mày, "Em chỉ xem tí thôi."

Trần Hựu dùng sức nắm cổ áo, xem gì mà xem, xem cái con chim ấy, không cho xem.

Hà Tư Dương nhanh chóng phát hiện người đàn ông sai sai, "Anh có việc giấu em."

Trần Hựu hùng hồn phủ nhận, "Không có."

Hà Tư Dương nói một cách chắc chắn, "Anh có."

Trần Hựu bắt đầu chột dạ, "Thật sự không có."

Hà Tư Dương không nói gì, chỉ dùng ánh mắt đen trầm sắc nhọn khoá người đàn ông lại.

Một giây, hai giây... Năm giây, Trần Hựu không chịu nổi, "Anh có, anh có được chưa!"

Hà Tư Dương mím môi, "Chuyện gì?"

Trần Hựu vò mẻ không sợ rơi, "Đại lão gia khắc tên lên tim, lúc vào nhà tắm rửa ráy sẽ bị nhìn như khỉ đột."

Hà Tư Dương nhàn nhạt nói, "Anh thấy mất mặt?"

Trần Hựu trầm mặc, đúng vậy, quá độ mất mặt được không. Lần đó tôi đi tắm, phải còng lưng hóp ngực suốt toàn bộ quá trình. Vấn đề là tôi không có ngực, căn bản không che được.

Hà Tư Dương đột nhiên ra tay.

Trần Hựu bất thình lình không kịp chuẩn bị, cổ áo bị kéo ra, l*иg ngực vẫn vô cùng săn chắc, màu sắc cực kỳ khoẻ khoắn. Thế nhưng xung quanh hết sức sạch sẽ, đừng nói đến tên, ngay cả chút vết tích cũng không có.

Ngữ điệu Hà Tư Dương vẫn rất bình tĩnh, "Tên em khắc đâu?"

Trần Hựu nuốt nước bọt, "Xử lý rồi."

Hà Tư Dương nheo mắt lại, "Anh lặp lại lần nữa."

Tôi dùng thay phiên tiếng phổ thông và tiếng địa phương nói một trăm một ngàn lần vẫn là ba chữ kia. Khuôn mặt Trần Hựu kéo căng, không nói tiếng nào.

Hà Tư Dương không cho phép cự tuyệt nói, "Vào nhà vệ sinh với em, bây giờ khắc lên thêm lần nữa đi."

Mí mắt Trần Hựu giật lên, cậu chui rúc vào trong chăn. Nằm mơ, tôi không thèm đi đâu!

"Tại em không cân nhắc chu đáo." Hà Tư Dương bỗng nở nụ cười, "Lần này đổi cho anh chỗ người khác không thấy được."

Y mới ra viện, nguyên khí đại thương, lôi một người đàn ông trưởng thành đi không mấy thoải mái.

Trần Hựu nghe thấy tiếng thở dốc vất vả của Hà Tư Dương, cậu hãi hùng khϊếp vía tự mình bước, chỉ lo y ngã bên chân mình.

Khi ra ngoài, tư thế bước đi của Trần Hựu khó có thể diễn tả thành lời, im lặng nghẹn ngào.

Nếu trời cao cho tôi lại cơ hội...

Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên, "Cậu vẫn sẽ tự tìm đường chết."

"..." Trần Hựu mắng, "Cút cút cút, mày thật đáng ghét."

Hệ thống, "Nhắc nhở cậu, tiến độ nhiệm vụ đã trì trệ mấy tháng."

Trần Hựu cãi lại, "Mượn mày nói à!"

Trần Hựu rất tức giận, đẩy cái tay đang khoác trên eo ra. Tại cậu hết, sao không thể xoá nốt 1 điểm giá trị ác niệm trong lòng, cậu còn xoắn xuýt gì nữa?

Hà Tư Dương tưởng là do ban nãy mình mới ra tay hơi ác. Y có phần luống cuống, sự điên cuồng chấp nhất đó cơ hồ là một loại tâm lý biếи ŧɦái.

Bây giờ y chỉ có người đàn ông này, sợ rằng lại một lần nữa mất đi, sợ rằng mình sẽ chẳng còn gì cả.

Nếu được, y thật sự muốn nhét trọn vẹn cậu vào trong cơ thể mình, cùng thở, cùng chạy thật nhanh, cùng ngủ.

Trần Hựu quay đầu, thiếu niên đứng đực bên giường, cúi gằm mặt, môi mím chặt, mặt mũi đầy tràn nỗi mất mát. Cái đệt, cậu trưng bộ mặt người chết này cho ai xem?

Cậu nhíu nhíu mày, "Lên giường ngủ."

Hà Tư Dương như một tù nhân được đặc xá, lộ ra nụ cười vui sướиɠ, "Vâng."

Trần Hựu bĩu môi, thật tình, cười đẹp thế làm gì, tôi đâu có kẹo cho cậu ăn.

Rất lâu không ngủ chung, hai người ôm chầm lẫn nhau, đều không nói gì.

Ban đêm, sau khi người đàn ông ngủ, Hà Tư Dương rúc cả người vào chăn, chúi đầu sang, chốc chốc lại hôn lên cái tên kia.

Trần Hựu phát ra âm thanh vừa thoải mái lại khó chịu, chân cậu đạp một cái.

Hà Tư Dương ôm cái chân kia vào trong ngực, hôn nhẹ lên mu bàn chân cậu.

"Anh ơi, ngủ ngon nhé."

.

Trong nửa đầu năm, khu D có ba phạm nhân không hiểu sao lại chết. Sau những rắc rối này, giám thị Vương rốt cuộc cũng hói đầu.

Trần Hựu thấy vậy, nín cười bảo ông chú ý giữ gìn sức khoẻ.

Giám thị Vương hừ một tiếng, đôi mắt ý tứ sâu xa lia về phía Hà Tư Dương bên cạnh Trần Hựu, rất nhanh liền dời đi chỗ khác.

Hà Tư Dương đặt cằm trên bả vai người đàn ông, ôm cậu từ phía sau, "Anh ơi, em sẽ không chết, em sẽ sống."

Tóc gáy cả người Trần Hựu dựng hết lên, cậu nói cậu xem, tự nhiên lại đổi phong cách sang âm trầm, suýt nữa tôi tưởng thứ trên vai là đầu quỷ.

Hà Tư Dương cụp mắt cười, "Em thật sự rất vui."

Trần Hựu liếc giá trị ác niệm của y một cái, tôi thật sự không nhìn ra đấy.

Chỉ có điều ngay đêm hôm đó, Trần Hựu từ một chuyện khác cảm nhận được Hà Tư Dương vui sướиɠ bao nhiêu.

Về phần nguyên nhân, cậu biết.

Trước đây cậu kiếm được tất cả hoạt động trái pháp luật của xí nghiệp Chu thị, và hết thảy chứng cứ phạm tội của tiểu thiếu gia nhà họ Chu khi còn sống từ chỗ hệ thống, đều chờ cơ hội công bố ra ngoài.

Hiện tại nhà họ Chu đã suy tàn.

Từ nay về sau, Hà Tư Dương đã an toàn, y nhất định sẽ cải tạo thật tốt, nỗ lực biểu hiện.

Trong sinh mệnh của y trước mắt chỉ có hai mục tiêu. Một là cùng Trần Hựu hành sự tại mỗi địa điểm trong khu D. Hai là sau khi ra ngoài, y và Trần Hựu sẽ có nhà của bọn họ, hành sự một cách không kiêng kỵ gì, muốn làm gì thì làm nấy.

Nghe cũng rất có ý nghĩa.

Ở thế giới trước Trần Hựu bị 0.01 hãm hại mấy năm. Ở thế giới này, cậu đoán rằng e là 0.05 là chuyện ra khỏi đây, cứ ở trong ngục sẽ không giảm nổi.

Quả nhiên, Trần Hựu ở bên trong ba năm. Đến ngày ra tù, 0.05 vẫn hoàn 0.05.

Con mắt của cậu đỏ lên, mũi chua xót, nước mắt chảy xuống.

Cái đm, làm sao bây giờ, nhiệm vụ vẫn còn 0.05 chưa xong nữa. Cậu đã ra ngoài thì làm cái rắm gì đây.

Hà Tư Dương sờ sờ đầu đinh của người đàn ông, giọng nghẹn ngào, "Anh ơi, anh hãy chờ em ."

Trần Hựu khóc lóc gật đầu, "Anh nhất định sẽ chờ cậu!" Cậu nhanh lên chút nhé em trai, thế giới bên ngoài thật sự rất hung tàn. Anh mới tới, chưa quen thuộc cuộc sống nơi đây, cậu đừng để anh chờ quá lâu.

Đứng ở đầu đường, Trần Hựu sờ túi, trống rỗng, sờ bụng, cũng trống rỗng. Một không tiền bạc, hai không công việc, ba không bằng cấp, cậu rơi lệ trước gió, ngày tháng ăn ở miễn phí đã kết thúc, thật xót xa.

_________________

Tác giả có lời muốn nói:

Hì hì hì ngày mai sẽ kết thúc thế giới này, tự tung hoa cho mình *vui vẻ* *vui vẻ* *vui vẻ*.