Chương 13: Xuyên thành vai ác thiếu gia trong văn cẩu huyết

Sau khi ra khỏi cục cảnh sát, một đôi vợ chồng nôn nóng đứng ở cửa, bọn họ không ngừng nhìn xung quanh.

Hai người là ba mẹ “Nhà giàu mới nổi” của Mộc Nhan, Đoạn Vũ Oánh và Mộc Sơn Xuyên.

Mộc Sơn Xuyên ở nước M dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.

Mấy năm nay muốn đến nước Z kinh doanh mới trở về Kinh Thị.

Nhìn thấy Mộc Nhan, hai người chạy chậm tới bên người cậu.

“Con trai ngoan không sao chứ, có bị thương chỗ nào không?”

Đoạn Vũ Oánh đau lòng nhìn Mộc Nhan, thái độ quan tâm không giống giả bộ.

“Mẹ, con không sao.”

Mộc Sơn Xuyên hừ lạnh một tiếng: “Đâu giống có chỗ nào bị thương? Suốt ngày chỉ biết gây phiền toái!”

Người phụ nữ hung hăng đánh chồng một cái, khóc lóc nói: “Con trai đã như vậy, ông có thể không quan tâm sao? Biến thành cái dạng này, ông cũng có trách nhiệm!”

Sắc mặt Mộc Sơn Xuyên đỏ lên, đối mặt với vợ không dám nói nặng, chỉ có thể giương mắt nhìn!

“A Nhan, về sau muốn cùng ai ở bên nhau đều có thể, ba mẹ sẽ không can thiệp tự do của con.”

Mộc Nhan thấy người phụ nữ trước mặt cẩn thận từng li từng tí, Mộc Nhan an ủi: “Mẹ, con đã chia tay.”

“Chia tay!” Đoạn Vũ Oánh chớp mắt kinh ngạc, ngay sau đó cười nói: “Chia tay thì tốt, A Nhan chúng ta về nhà!”

Nhìn hai người ngồi trên xe, Mộc Nhan lại như cũ đứng tại chỗ.

Cậu nhìn về phía hai người, trong ánh mắt tràn đầy kiên định.

“Ba, mẹ, con muốn thi lên thạc sĩ!”

Những lời này như một đạo sấm sét, làm hai người chấn kinh tại chỗ.

Hoảng hốt qua đi, Mộc Sơn Xuyên thoải mái cười ha hả.

“Con trai lại bị cái gì kí©h thí©ɧ, từ nhỏ đến lớn không phải cái dạng yêu học tập.”

Mộc Sơn Xuyên còn đang đắm chìm trong chê cười, Đoạn Vũ Oánh lại nghiêm túc.

Ánh mắt nhìn về phía Mộc Nhan, giọng nói mềm nhẹ tràn ngập niềm tin.

“Mẹ tin tưởng con!”

Mộc Sơn Xuyên lập tức ngừng cười, sắc mặt nghiêm túc vỗ bả vai Mộc Nhan.

“Con trai, ba cũng tin con, có khó khăn thì nói với ba mẹ.”

……

Nhìn hai người rời đi, Mộc Nhan mới thở dài một hơi.

Lúc chuẩn bị rời đi, Cố Tiêu Tiêu cũng từ cục cảnh sát đi ra.

Giờ phút này, Cố Tiêu Tiêu không còn kiên cường.

Trên khuôn mặt nhỏ xinh tràn đầy nước mắt, một đôi vợ chồng bên cạnh tuy trên mặt đau lòng nhưng có nhiều phần bất đắc dĩ hơn.

“Cố Tiêu Tiêu đã biết Triệu Kha giở trò quỷ.”

Hệ thống khó hiểu: “Thế tại sao lại khóc thương tâm như vậy? Hiện tại nữ chủ đối nam chủ chắc không còn tâm tư khác đi?”

Mộc Nhan: “Quên rồi sao, thiết lập Cố Tiêu Tiêu là một người đơn thuần. Triệu Kha ngày thường trợ giúp nữ chủ, lại ngầm mướn người đả thương. Trong lúc nhất thời nghĩ không hiểu cũng bình thường.”

Mộc Nhan bình tĩnh phân tích trạng thái tâm lí Cố Tiêu Tiêu, trên mặt không có nửa phần cảm xúc.

Giống như Cố Tiêu Tiêu chỉ là một nhân vật, không có dịu dàng khiêm tốn như ban ngày.

Hệ thống cảm thấy đáng sợ nhưng vẫn hỏi ra nghi kỵ: “Cho nên, hai lần mời đi chơi đều mang theo mục đích? Lần đầu tiên lỡ hẹn làm nữ chủ sinh ra sợ hãi với đám côn đồ, lần thứ hai đồng ý là vì muốn trở thành chúa cứu thế để nữ chủ chán ghét nam chủ!”

Ai ngờ Mộc Nhan lại phản bác: “Đây chỉ là một trong những phương án hoàn thành nhiệm vụ.”

Trong lúc nhất thời, hệ thống cảm thấy Mộc Nhan mới là người không có tình cảm.

Mộc Nhan thuận miệng một câu, là vì hạt giống chôn xuống sau này.

Bây giờ ký chủ thản nhiên, mới là bộ dáng chân chính.

Bóng tối đen nhánh ôm Mộc Nhan vào trong lòng ngực, giống như sứ giả địa ngục lặng lẽ ngủ đông.