Chương 14: Xuyên thành vai ác thiếu gia trong văn cẩu huyết

Mộc Nhan ở nơi tối tăm nhìn cửa cục cảnh sát, nhìn hướng đi một nhà ba người.

Thẳng đến khi Cố Tiêu Tiêu lên xe, Mộc Nhan mới trong tối đi ra.

Hắn cười dịu dàng khác xa bộ dáng lạnh như băng sương vừa rồi, quả thực như hai người.

“Xin chào dì.”

Hai người chú ý tới Mộc Nhan, Cố Tiêu Tiêu ngừng khóc, dùng tay lau khóe mắt.

“Xin chào, con chính là Mộc Nhan ư? Tiêu Tiêu ít nhiều nhờ có con mới có thể bình yên vô sự, bằng không……”

Nước mắt không tiếng động chảy xuống, mẹ Cố Tiêu Tiêu thương tâm xoay mặt.

“Không dám nghĩ đến, ở trong trường học có thể gặp được chuyện như vậy, thiếu chút nữa hại chết Tiêu Tiêu!”

Nhìn mẹ khổ sở, Cố Tiêu Tiêu dựng thẳng sống lưng.

Cố Tiêu Tiêu kiên định nói: “Mẹ, con không sao, những người gây chuyện đã bị bắt, không cần lo lắng.”

Không khí đến đúng lúc, Mộc Nhan cũng nói ra mục đích lần này.

Mộc Nhan cười nói: “Dì không cần lo lắng, ở trong trường học con sẽ tận lực bảo vệ Tiêu Tiêu.”

Nghe thế, Cố Tiêu Tiêu kinh ngạc trừng lớn hai mắt.

Trong giọng nói có một chút hoảng hốt, cẩn thận nghe còn có chút thẹn thùng: “Hôm nay cậu giúp tôi đã đủ phiền toái. Giữa chúng ta cũng chỉ mới quen.”

Mộc Nhan: “Không phải lần trước cũng giúp tôi sao, bảo vệ cậu là chuyện nên làm.”

Cố Tiêu Tiêu nghe Mộc Nhan nói câu sau, tim đập càng mau.

Mẹ Cố nhìn ra ý con gái.

Mẹ Cố Tiêu Tiêu hiền từ nói: “Tiêu Tiêu giỏi nhất là học tập! Có thời gian để con bé giúp con học bổ túc, bảo đảm thành tích sẽ tăng cao!”

Cố Tiêu Tiêu thẹn thùng kéo kéo ống tay áo của mẹ, lúc này một âm thanh chói tai cắt ngang cuộc nói chuyện.

Cha Cố Tiêu Tiêu cưỡi một chiếc xe ba bánh cũ nát đi tới.

Ba người vội vàng nói hẹn gặp sau, thẳng đến khi ba người biến mất không thấy, Mộc Nhan mới xoay người rời đi.

......

Trở lại phòng thuê, lúc mở cửa, lọt vào trong tầm mắt là nguyên căn phòng trống rỗng, Mộc Nhan lại lần nữa há hốc mồm.

Mộc Nhan: “Ông đây thuê dọn dẹp, không phải mời trộm cướp về nhà. Đúng không, hệ thống?”

Hệ thống thấy thế cẩn thận phụ họa nói: “Đúng không?”

Trong lúc nhất thời, Mộc Nhan lại lần nữa lâm vào gia cảnh không chỗ dung thân.

Thẳng đến khi cửa bị người gõ vang.

Tư Vinh ôm cánh tay, sắc mặt cứng đờ: “Đồ đạc nhà cậu là tôi sai người vứt.”

Tư Vinh hồi tưởng lúc thang máy mở ra, một cái chớp mắt thấy rõ tình huống trong nhà Mộc Nhan.

Mặc dù rác rưởi đã quét tước sạch sẽ nhưng hắn chán ghét sai người vứt hết đồ đạc.

Hắn không nghĩ tới Mộc Nhan là cái dạng này, Tư Vinh ghét bỏ nhớ lại Mộc Nhan trong trí nhớ.

Xác thật có bất đồng rất lớn.

Trong lòng xẹt qua khác thường, một tia ý tưởng điên cuồng xuất hiện trong đầu hắn.