Chương 2: Xuyên thành vai ác thiếu gia trong văn cẩu huyết

Đạo Viên dặn dò Mộc Nhan tới phòng y tế, còn đám người Trương Minh đi theo hắn.

Nhìn đội ngũ mênh mông cuồn cuộn, Cố Tiêu Tiêu cười ra tiếng: “Ha ha ha, ác nhân có ác báo!”

Phẩm hạnh Cố Tiêu Tiêu không xấu, tính tình ngay thẳng.

Mộc Nhan định rời đi bỗng dừng lại xoay người.

“Cảm ơn đã giúp.”

Nghe vậy, Cố Tiêu Tiêu ngượng ngùng vẫy vẫy tay.

“Vừa rồi cũng không có làm gì, chỉ là không quen nhìn nhiều người ức hϊếp một bạn học.

Kiểu gây gổ vườn trường này tôi nhất định sẽ ra tay ngăn lại!

Huống chi cậu……”

Cố Tiêu Tiêu giương mắt nhìn Mộc Nhan, ngay sau đó sắc mặt hồng nhuận cúi đầu.

Nam sinh này quá mức xinh đẹp.

Mặc dù vừa rồi bị đánh có chút chật vật nhưng làn da trắng nõn tìm không thấy nửa điểm tỳ vết, một đôi mắt đào hoa ôn nhu thâm tình.

Vừa rồi còn bị người bá lăng, hiện tại lại có thể cảm xúc ổn định quan tâm chính mình.

Chưa bao giờ phạm hoa si thế nhưng phá lệ cảm thấy chính mình giống như đã yêu.

“Tôi?”

Mộc Nhan không rõ nguyên do chỉ mình, sau đó bừng tỉnh đại ngộ nói: “Thấy tôi đáng thương?”

Ánh sáng trong mắt Cố Tiêu Tiêu tối sầm, miễn cưỡng cười: “Đúng vậy, tôi không thích nhìn người khác bị bắt nạt.”

Có tiếng cười nhạo truyền đến: “Nữ sinh này là ai, dám vì bao cỏ trêu chọc đám côn đồ, đúng là chán sống.”

“Chắc là điên rồi!”

Cố Tiêu Tiêu có chút xấu hổ nhưng tức giận nhiều hơn.

“Nói người khác thì giỏi, chẳng lẽ đây là lý do các người khoanh tay đứng nhìn sao?”

Ánh mắt hai người kia như nhìn bệnh nhân tâm thần, thầm mắng một câu sau đó xoay người rời đi.

Cố Tiêu Tiêu cẩn thận nhìn về phía Mộc Nhan, thấy cảm xúc cậu không dao động quá lớn, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Chúng ta trò chuyện lâu như vậy, cậu còn chưa nói tên của mình.”

Khóe miệng Mộc Nhan hơi nhấp, cười như tắm mình trong gió xuân ấm áp: “Xin lỗi, vừa rồi là tôi suy xét không chu toàn.

Hiện tại chúng ta làm quen lại, tôi tên Mộc Nhan.”

Mắt Cố Tiêu Tiêu lần nữa sáng lên, nắm lấy lòng bàn tay khô ráo ấm áp của Mộc Nhan.

Trên mặt tràn đầy ý cười: “Xin chào, tôi là Cố Tiêu Tiêu.”

Cố Tiêu Tiêu tự hào giới thiệu, bộ dạng tự tin loá mắt.

Mộc Nhan đáp lại: “Cố Tiêu Tiêu, đã từng nghe qua, cậu rất lợi hại.”

Cố Tiêu Tiêu thẹn thùng: “Có sao?”

Lúc này, tiếng chuông vang lên, phần lớn học sinh đều vào lớp.

Mộc Nhan xoay người, cười với Cố Tiêu Tiêu: “Phải vào lớp rồi, chờ có thời gian sẽ cảm ơn cậu đàng hoàng.”

Cố Tiêu Tiêu: “Một lời đã định.”

Nhìn Cố Tiêu Tiêu tràn ngập tinh thần phấn chấn, Mộc Nhan xoay người rời đi.

Vào lúc này, một tầm mắt gắt gao theo dõi cậu.

……

Đi vào lớp, lúc này thầy giáo Nhậm Khóa đã bắt đầu giảng bài.

Mộc Nhan không chào hỏi đã đi vào.

Từ đầu đến cuối, giáo viên cùng các bạn học không vì sự xuất hiện của Mộc Nhan mà phân tâm.

Mộc Nhan như một người trong suốt, tùy ý ngồi xuống một cái ghế trống.

Lấy ra sách vở, nhìn sách giáo khoa sạch sẽ, Mộc Nhan có chút xấu hổ.

Nguyên chủ không hổ là dựa vào người cha nhà giàu mới nổi đập tiền vào trường, không có chút khái niệm học tập nào.

Có lẽ động tác lật sách trong phòng học an tĩnh có hơi lớn, nam sinh bên cạnh đang ngủ ngẩng đầu lên.

Hai người đối diện nháy mắt, Mộc Nhan cảm thấy đôi mắt buồn ngủ mông lung của nam sinh có chút quen thuộc.

Bị Mộc Nhan nhìn chằm chằm, Tư Vinh sửng sốt, trong nháy mắt cảm thấy người trước mắt không giống phế vật bao cỏ kia.

Ngay sau đó nam sinh lắc lắc đầu, Mộc Nhan có bộ dạng như nào thì liên quan gì?

Trong lòng Tư Vinh bực bội, hơn nữa bị đánh thức rất tức giận, đem cơn giận trút lên trên người Mộc Nhan.

“Đủ chưa! Còn lật sách thì cút ra ngoài.”

Nhưng nhìn Mộc Nhan bị thương, cuối cùng câu sau nuốt trở về trong bụng.

Nhẹ mắng một câu “đồ vô dụng.”, lần nữa bò trở về trên bàn.

Mộc Nhan: “……”