Chương 3: Xuyên thành vai ác thiếu gia trong văn cẩu huyết

Bạn học chung quanh nghe được động tĩnh, cũng nhao nhao lên.

Mộc Nhan làm lơ ánh mắt bọn họ, đem sách vở đặt lên bàn rồi ngồi thẳng lưng.

Đoạn nhạc đệm này cũng không có khiến nhiều người chú ý.

Mộc Nhan bắt đầu cẩn thận phân tích thế giới này.

Theo lời hệ thống nói thế giới này cũng không khó khăn.

Chỉ cần trước tiên giải quyết mâu thuẫn của nam nữ chủ, hoặc là trước tiên xuống tay chặt đứt đoạn nghiệt duyên này là hoàn thành nhiệm vụ.

Mộc Nhan nhàn nhã tiếp tục phân tích cốt truyện, ngoài ý muốn phát hiện bạn ngồi cùng bàn, là vai ác lớn nhất Tư Vinh!

Ánh mắt Mộc Nhan liếc về phía phía Tư Vinh.

Nam sinh quay đầu một bên, chỉ để lại cái ót trắng nõn.

Mộc Nhan quay đầu lại, gật đầu.

Cái tính tình này, xác thật là vai ác.

Trong thế giới cốt truyện, từ nhỏ cha mẹ Tư Vinh đưa hắn cho ông bà nuôi nhưng cũng chỉ là đơn thuần nuôi dưỡng, mỗi lần nhìn hắn, trong ánh mắt đều mang theo tia phức tạp.

Thẳng đến năm cấp 3, Tư Vinh mới trở về nhà.

Tư Vinh với nữ chủ là bạn bè từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hai người cũng coi như thanh mai trúc mã.

Từ khi cha mẹ đưa về nhà, hai người cũng không liên lạc.

Khi về nhà, cha mẹ đối hắn không để bụng, ở Tư gia hắn chỉ là một người trong suốt.

Chưa bao giờ cảm nhận tình thân nên có chút cố chấp, thậm chí xem nữ chủ khi còn nhỏ là bạch nguyệt quang.

Sau khi biết Cố Tiêu Tiêu chính là tiểu thanh mai, có thứ tốt đều đưa cho nữ chính.

Nhìn đến Cố Tiêu Tiêu cùng Triệu Kha quan hệ ngày càng thân mật, Tư Vinh ghen ghét sắp nổi điên.

Yêu mà không có được, cuối cùng hắc hóa.

Nữ chủ trải qua thống khổ, có một nửa đều là công lao của hắn.

Làm nam nữ chủ hãm sâu vào xoáy nước hiểu lầm, có thể nói là chướng ngại vật trên con đường tình yêu.

Mãi cho đến khi tan học, Mộc Nhan đều bận suy nghĩ.

“Mộc Nhan, không biết xấu hổ còn ăn vạ nơi này, có phải lo lắng không có tiền nộp học phí năm sau.”

“Ha ha ha, nói chuyện hài quá.”

Người bên cạnh dùng sức vỗ người nọ, cười ngửa tới ngửa lui.

Mộc Nhan không thèm để ý những người này khıêυ khí©h nhưng không đại biểu người bên cạnh có thể chịu đựng nhóm người này ồn ào.

Giờ phút này Tư Vinh ghé trên bàn ngồi dậy, mắt lạnh nhìn chằm chằm hai người kia.

Còn đang cười nhạo bỗng nhìn đến ánh mắt lạnh lẽo của Tư Vinh, nháy mắt im ru.

Trong đó một người nói lắp nói: “Xin lỗi thật xin lỗi, chúng tôi không phải cố ý.”

Nói xong hai người chật vật chạy thoát.

Nhìn hai người rời đi, Tư Vinh quay đầu nhìn về phía Mộc Nhan.

“Tránh ra, phế vật.”

Đáy mắt khinh miệt không chút che giấu.

Lời cảm ơn chắn ở trong miệng, cậu đứng dậy nhường đường.

Nhìn đến chiều cao 1m 85 của vai ác đi ngang qua rồi ngừng lại một chút.

Tư Vinh ngẩng đầu nhìn chênh lệch chiều cao, sau đó mày nhăn càng sâu.

Nhìn Tư Vinh, Mộc Nhan có chút buồn cười.

Hệ thống bất mãn nói: “Ký chủ, vai ác này tính tình quá kỳ quái, sao có thể đối xử với ký chủ như vậy! Hệ thống nhìn thôi đã thấy tội.”

Hệ thống lại lần dùng ngôn ngữ thảo mai với Mộc Nhan.

Mộc Nhan học theo âm điệu hệ thống: “Cảm ơn đã quan tâm nhưng hệ thống nhớ kỹ, không có lần sau a.”

Số liệu hệ thống run run, nhận ra uy hϊếp trong giọng nói Mộc Nhan, nó phát ra tiếng khóc “A a a”.

“A a a, ký chủ xấu, dám uy hϊếp bổn hệ thống, tôi muốn đi tìm Chủ Thần cáo trạng!”

Tiếp theo nó cắt đứt liên hệ hai người.