Chương 9

Nam Tinh ngồi bên cạnh gói hàng, cậu không chiếm chỗ, cũng cố gắng không chạm vào gói hàng.

Thật ra đυ.ng phải cũng không sao, nhưng nếu cậu lỡ đυ.ng tới thì cậu vẫn cẩn thận dịch sang bên cạnh.

Bởi vì cậu quá đói bụng, không muốn tốn sức đi bộ, nên đành ngồi nhờ xe để đi một vòng quanh khu này, nhìn xem có nhà giàu nào cúng tổ tiên bằng đồ ăn ngon mà không có ác quỷ khác động vào không.

Cậu muốn ăn đồ ăn trên bàn chứ không phải cơm thừa canh cặn. Ăn đồ trên bàn và ăn đồ dưới đất, mùi vị rất khác nhau.

Nhưng loại tiện nghi như thế này thì khó mà nhặt được, cậu đành phải tìm cây cầu để ở nhờ rồi một mình chịu đói dưới cầu, cách biệt với nhân thế, coi như nghe không thấy tiếng bụng kêu vang.

Nam Tinh chờ một lúc, lúc này đã qua nửa đêm, cậu nghe thấy có tiếng nói chuyện khe khẽ. Nam Tinh bèn đi đến nhìn, hóa ra là có một con diễm quỷ đang hại người!

Nam Tinh hung dữ hét lên, con diễm quỷ sợ hãi đến mức vội vàng rời khỏi người nọ.

Diễm quỷ cảnh giác nhìn chằm chằm vào cậu: "Ngươi là ai? Vì sao phá hỏng chuyện tốt của ta?"

Nam Tinh bản năng cảm thấy hại người là không tốt, liền phát ra tiếng nghiến răng: "Con người khó ăn như vậy mà ngươi cũng ăn, ngươi thật ghê tởm a!"

Diễm quỷ có khuôn mặt xinh đẹp lại quyến rũ khó phân biệt được nam nữ, hắn nghe Nam Tinh nói vậy thì cũng ngốc ngốc dại ra một chút, rồi che miệng cười: "Ngươi thật là tốt, ngươi nói cái gì "ăn" không "ăn" lộ liễu như vậy, ta sao có thể "ăn" hắn được? Là hắn ăn ta…"

Nam Tinh cẩn thận nhìn người kia, đó là một người bình thường bị diễm quỷ mê hoặc, trông như đang đợi bị làm thịt, cũng không có năng lực ăn được quỷ.

Nam Tinh nói: "Ngươi nói dối! Ngươi lừa ta!"

Diễm quỷ cười rộ lên, nhẹ nhàng vẫy tay: "Tiểu lang quân ngươi mau tới đây, ngươi thật là đáng yêu nha, để nô gia tháo mặt nạ của ngươi ra nhìn kỹ, nếu nô gia vừa lòng sẽ buông tha cho người kia…"

Phần lớn các con quỷ đều che mặt nạ, chúng nó không dám để khuôn mặt thật cho người khác thấy, vì sợ người khác sẽ nhớ kỹ để báo thù hoặc cười nhạo bọn nó. Mặt nạ là vật riêng tư, nếu bị lộ thì sẽ lộ nhược điểm. Chỉ có những con quỷ mạnh mới tự tin để lộ mặt.

Nam Tinh tuy lợi hại nhưng cũng tự ti, vì cậu không có thân thể nhìn trông mạnh mẽ, cậu nhìn càng giống những con quỷ dễ bị bắt nạt. Vì vậy cậu mới sợ người khác thấy mặt mình.

Nhưng diễm quỷ này không quá lợi hại, nên Nam Tinh liền đánh nó một trận.

Diễm quỷ che mặt kêu to: "Đừng đánh đại ca, ta sai rồi! Ngươi muốn gì ta cũng cho, đừng đánh mặt của ta!"

Nam Tinh dừng lại, nói: "Ngươi nói sao?"

Diễm quỷ vừa khóc vừa dập đầu: "Đại lão gia, ngươi nói gì ta cũng sẽ làm, chỉ cần đừng đánh khuôn mặt của ta."

Nam Tinh nói: "Ta đói bụng, thật sự rất muốn ăn đồ ăn cúng tế."

Diễm quỷ sửng sốt, nói: "Mấy năm nay ta cũng chưa ăn đồ ăn, làm sao có thể tìm đồ cúng tế cho ngươi?"

Nam Tinh ngạc nhiên: "Ngươi sống tốt như vậy, toàn thân đều có mùi đã ăn no, sao có thể không ăn đồ cúng được?"

Diễm quỷ ngẩn ra nhìn cậu một lúc lâu, cũng rất ngạc nhiên: "Không thể nào? Ngươi không lẽ nghĩ rằng chỉ có ăn mới no bụng?" Hắn cười một cách thần bí "Ngươi lại đây, ca ca sẽ truyền bí quyết cho ngươi."