Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Tra Công Khóc Lóc Thảm Thiết Cầu Xin Tôi Tha Thứ

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngay từ đầu, cậu còn cố gắng ăn đến no căng, lo sợ rằng chủ nhân chỉ nói đùa, nhưng sau đó cậu phát hiện chủ nhân thật sự nói được thì làm được. Mỗi ngày đều đốt một nén nhang, còn mỗi ngày đều chuẩn bị đồ ăn cho cậu.

Hạnh phúc đến quá đột ngột, cậu thấy chủ nhân thật là người tốt, rất thích chủ nhân, muốn cả đời chiến đấu vì chủ nhân, cũng muốn phù hộ cho chủ nhân đời đời con cháu.

Hơn nữa, chủ nhân nói còn có thể biến cậu thành người!

Biến thành người là chấp niệm của tất cả các con quỷ, có thể sống dưới ánh mặt trời là khát vọng của mọi quỷ hồn.

Nếu có thể biến thành người, cậu cũng có thể bảo vệ chủ nhân khi dưới ánh mặt trời.

Một tháng trôi qua, Trương Xuyên Khung đột nhiên nói: “Trong sách nói rằng ăn người là có thể biến thành người.”

Nhưng ăn người thì thật sự rất kinh tởm, nhìn thôi đã thấy ghê.

Cậu thực sự không muốn.

Trương Xuyên Khung tuy không nói rõ, nhưng luôn ám chỉ, hơn nữa hắn ngày càng mang nhiều thương tích vào ban ngày, trong khi Nam Tinh không thể ra ngoài vào ban ngày.

Trương Xuyên Khung thở dài: “Đạo sĩ Khúc gia nuôi tiểu quỷ còn có thể ra ngoài ban ngày.”

Nam Tinh ghi nhớ sâu sắc cái tên ‘đạo sĩ Khúc gia’ này, càng muốn biến thành người để giúp chủ nhân đánh nhau. Sau đó, Đạo sĩ Khúc gia đến đây gây rắc rối cho chủ nhân vài lần, cuối cùng có một ngày, chủ nhân bị thương nặng.

Nam Tinh liền hơn nửa đêm lẻn vào Khúc Gia rồi gϊếŧ chết đạo sĩ Khúc Gia, đem đánh chủ nhân người đạo sĩ kia ăn luôn

Quả nhiên là khó ăn đến cực điểm, cậu ăn vào nhiều lần liền muốn nôn ra, nhưng nghĩ đến lời chủ nhân đã nói, cuối cùng cậu vẫn chịu đựng ghê tởm mà ăn hết.

Cậu toàn thân đầy máu trở về tìm chủ nhân, cậu đã ăn người, có thể biến thành người, chủ nhân nhất định sẽ rất vui mừng.

Cậu lòng tràn đầy vui mừng trở về, không ngờ chủ nhân cũng đang chờ cậu.

Trương Xuyên Khung trong đêm tối có vẻ vô cùng lạnh lẽo, một đôi mắt băng giá nhìn chằm chằm cậu.

"Nam Tinh, ngươi gϊếŧ người."

Ngay sau đó, cậu bị một cái xiềng xích xuyên thấu qua ngực, ngay sau đó là một cây búa nặng nề đập xuống, từng nhát từng nhát mà nghiền nát hồn phách của cậu.

"Vì cái gì?!!"

Quá đau đớn, cây búa cùng xiềng xích từng điểm từng điểm tra tấn linh hồn của cậu, đau đến mức cậu thét lên thê lương, đáng sợ đến nỗi trong phạm vi mười dặm các quỷ hồn đều run rẩy không dám ra ngoài.

Nếu quỷ phát ra loại âm thanh này, tức là đau đến tận cùng, không có quỷ nào muốn nghe loại âm thanh này, dường như nghe một chút là có thể cảm nhận được sự đau đớn ấy, nên không có con quỷ nào dám nghe.

"Vì cái gì!!!!"

Âm thanh của quỷ khó có thể truyền đến tai con người, đa số con quỷ là một bóng đen, mơ hồ biết đó là một con quỷ, âm thanh kia như mèo kêu như chim hót, nghe có chút chói tai.
« Chương TrướcChương Tiếp »