Chương 8

Hắn thấy Nam Tinh ngoan ngoãn nghe lời như vậy, cũng coi như vừa lòng, tính mạng của đám ác quỷ hạ tiện này đều nằm trong tay hắn, nếu chúng nó dám không nghe lời thì phải cho chúng nó sống không bằng chết.

Nam Tinh bị đá.nh đến kêu đau thả.m thiết một trận, đánh xong cậu liền bị phạt ba ngày tiếp theo không được ăn gì cũng không cho hương khói, vì Nam Tinh phải làm hồn phách cho Đỗ Nhược Tiên, Trương Xuyên Khung cũng sẽ không cho cậu ăn đồ ăn thừa.

Nam Tinh đói bụng đi ra ngoài, mấy ác quỷ bên ngoài đang ăn thừa đồ ăn cười ha ha: "Mọi người mau xem Nam Tinh đi, cậu ta lại bị đánh, ai bảo ngươi lấy đùi gà khoe trước mặt chúng ta làm chi, bây giờ gặp báo ứng rồi!"

Vừa mới còn cầm đùi gà đắc ý, bây giờ bụng đói đến kêu ra tiếng, Nam Tinh nhìn bọn họ ăn một cách vui vẻ, hâm mộ đến chảy nước miếng, cậu không chỉ bị chủ nhân đánh, còn bị những kẻ thua cuộc này cười nhạo, lập tức khóc lớn: "Các ngươi dám cười ta, chờ ta ăn no đánh chết các ngươi!"

Vài ác quỷ vội vàng ngậm miệng không dám cười Nam Tinh, Nam Tinh nói đánh chết khả năng thật sự sẽ đánh chết bọn họ, đánh chết một hai cái còn có thể giảm bớt tranh giành đồ ăn với nhau, đồ ăn thừa của chủ nhân mỗi ngày cũng không có bao nhiêu, có đôi khi chủ nhân còn không có ăn thừa ra, có thể thiếu một con quỷ khác liền thiếu đi.

Nam Tinh ngửi được mùi thức ăn càng đói bụng, cậu vừa khóc oa oa vừa chạy ra ngoài.

Bây giờ hoàng hôn đã qua, màn đêm buông xuống, mặt trời đã lặn về phía Tây, nghe nói mặt trời đã đi đến Anh Quốc, vì thế các sinh vật sống trong bóng tối cũng bắt đầu hoạt động.

Trên người Nam Tinh có đeo lục lạc, nếu chủ nhân không rung chuông thì cậu có thể tự do hoạt động, chủ nhân mặc kệ bọn họ ngày thường làm gì, chỉ cần có lúc dùng đến là được.

Dù bọn họ có gϊếŧ người phóng hỏa hay quấy rối, Trương Xuyên Khung cũng mặc kệ, hắn bận quá nhiều việc, không rảnh lo chuyện của những tiểu quỷ này.

Chỉ là gần đây Nam Tinh bị quản nghiêm khắc hơn chút, bằng không trước kia còn tự do hơn, cậu còn có thể đi cướp đồ ăn của quỷ lang thang trên đường.

Thành phố này gọi là An Thành, là một nơi phồn thịnh, nhiều nơi khác có chiến tranh cùng mùa màng bị mất đi mà nơi này vẫn yên bình, cho nên nhiều con quỷ lang thang đến đây tìm thức ăn.

Màn đêm buông xuống, ánh đèn liền rực rỡ lên, An Thành đèn đuốc sáng trưng, trên đường người người đi lại vội vàng, các công tử cùng tiểu thư nhà giàu ngồi xe kéo đi phòng khiêu vũ, đó là thứ vừa mới được vận chuyển đến từ phương Tây, rất mới mẻ.