Chương 18: Cưỡng chế

Mấy ngày sau, bên trong hậu viện cũng chỉ còn lại một mình Tống Lan. Giản Ngọc Diễn bắt đầu không có một chút cố kỵ xin Tống Lan tha thứ, nhưng mà thái độ của Tống Lan vẫn trước sau như một, không có chút mũi lòng nào.

Giản Ngọc Diễn vốn dĩ cho rằng bản thân đã chịu hạ thấp xin tha thứ, khẳng định không lâu sau Tống Lan sẽ tha thứ cho hắn. Nhưng mà càng ngày càng lâu, thái độ Tống Lan vẫn kiên định như lúc đầu.

Hắn bắt đầu có chút bực bội, vốn sắp nửa năm không có phóng thích du͙© vọиɠ, chỉ dựa vào tay để phát tiết. Hơn nữa thái độ của Tống Lan, Giản Ngọc Diễn đã có chút không nhẫn nại được.

Nhìn Tống Lan cách đó không xa vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ, trong lòng hắn có một ý tưởng. Chỉ cần có hài tử, có hài tử thì nàng sẽ không làm mặt lạnh với hắn nữa đúng không?

Bọn họ nhất định sẽ khôi phục như trước, ân ái như lúc ban đầu.

Hắn sẽ không bị lừa gạt, sẽ không quên mất nàng lần nữa. Đến lúc đó chỉ có hai người bọn họ và hài tử. Giản Ngọc Diễn nghĩ đến hình ảnh này, đáy mắt lộ một chút khát vọng.

*

Tống Lan dựa vào giường đọc sách, đột nhiên Giản Ngọc Diễn đi đến trước mặt nàng, bóng dáng cao lớn che khuất ánh sáng của nàng.

“Ngài làm gì…. Ngô!” Tống Lan nâng mi mắt lên, vừa định hỏi hắn, kết quả lời còn chưa dứt Giản Ngọc Diễn lại đột nhiên áp cơ thể xuống, tay chống hai bên hông của nàng, hôn lấy môi nàng. Môi lưỡi trực tiếp công lược thành trì, cạy khớp hàm nàng quấy loạn bên trong. Tống Lan hoảng sợ, sau khi phục hồi tinh thần lại thì bắt đầu dùng tay đẩy hắn, chân đá lung tung vào hắn.

Nhưng vốn Giản Ngọc Diễn áp lực hồi lâu, vất vả đắc thủ sao có thể để nàng tránh thoát được. Hắn bắt lấy Tống Lan đang đấu đá lung tung trên người mình, lại kéo tay nàng lại để lêи đỉиɦ đầu.

Chân đặt giữa hai chân Tống Lan, bắt hai chân nàng mở ra. Cả người nàng bị hắn đè dưới thân chỉ có thể đấu đá lung tung, vặn vẹo đầu.

Đầu lưỡi của Giản Ngọc Diễn liếʍ láp vào sâu bên trong khoang miệng, cường thế xâm nhập khiến Tống Lan vô cùng khó chịu.

Trong mắt hắn có lửa giận và du͙© vọиɠ nồng đậm, cơ thể nóng bỏng, côn ŧᏂịŧ như lửa nóng để ở âʍ ɦộ nàng, hông đưa nhè nhẹ.

Trong lòng Tống Lan cũng dâng lên khát vọng, nhưng nếu trầm mê trong đó hiển nhiên không phù hợp với thái độ gần đây của nàng.

Nàng một bên hưởng thụ một bên giãy giụa, đầu lưỡi câu lấy đầu lưỡi của Giản Ngọc Diễn đẩy ra ngoài, thoạt nhìn như cố túng tìиɧ ɖu͙©.

Hô hấp Giản Ngọc Diễn nặng nề thêm, hắn thả môi nàng ra nghỉ ngơi một chút. Sau đó bắt đầu tiến một vòng hôn môi kịch liệt.

Chỉ dựa vào một ít thủ đoạn dùng bàn tay đè Tống Lan lại, một tay khác vội vàng chui vào bên trong cổ áo của Tống Lan, mạnh mẽ nhéo ngực nhũ mềm mại.

“Ngô ân, ân hừ…..” Tống Lan mở to hai mắt, cơ thể đong đưa, căn bản không chạy thoát khỏi phạm vi khống chế của hắn. Chỉ mất ba giây đã bị hắn lột sạch y phục.

Tác giả có lời muốn nói:

Emmmmmm, đại khái lúc này Tống Lan phải bắt đầu hành sự.