Quyển 4- Chương 1: Mối tình đầu đặc biệt

Tỉnh lại bởi vì mùi nước sát trùng, Tống Lan mở mắt ra, trước mắt lại là một mảnh mơ hồ, qua một lúc sau mới dần dần rõ ràng hơn.

Đây là một gian phòng vô cùng ấm áp, nhưng chỉ có một mình cô.

Trong miệng tràn ngập vị thuốc đắng, cả người nặng nề không có chút sức lực. Tống Lan chớp mắt, mới rõ ràng tình cảnh hiện giờ của mình.

Từ nhỏ cô đã ốm yếu bệnh tật, chỉ mỗi tiền chữa bệnh đã tốn không ít, nhưng trong nhà có tiền nên không cần phải lo.

Chỉ là không có ai sẽ nguyện ý cưới một ấm sắc thuốc về nhà, vì vậy người trong nhà thay cô chọn Tiếu Thành tới cửa ở rể.

Tiếu Thành lớn hơn cô một chút, bộ dáng đoan chính tuấn tú, rất là dịu dàng săn sóc. Ngay cả khi làm chuyện vợ chồng cũng rất chiếu cố cô. Dần dần, Tống Lan cũng càng ngày càng ỷ lại với Tiếu Thành.

Xem những chi tiết đó trong trí nhớ, Tiếu Thành thật sự thích nguyên chủ, cũng không phải vì tài sản của cô mới làm vậy.

Chỉ là, trong trí nhớ Tống Lan phát hiện một người đặc biệt. Là bạn thân của nguyên chủ, Cảnh Duyệt.

Mỗi một lần Cảnh Duyệt và Tiếu Thành gặp nhau, hai người chưa bao giờ nói chuyện, thậm chí ngay cả tầm mắt đều sẽ cố tình tránh đi……

Nguyên chủ chỉ nghĩ bọn họ không thân nên cô không để ý. Nhưng Tống Lan lật xem ký ức một lần nữa lại phát hiện hai người vô cùng dị thường.

Bọn họ chắc chắn đã quen từ trước!

Lúc cô đang suy nghĩ thì một người mở cửa bước vào, là Tiếu Thành.

“Lan Lan tỉnh rồi sao? Uống chút nước đi.”

“Cảm….. Khụ khụ, cảm ơn.” Tống Lan mở miệng, mới nói từ đầu tiên thì họng đã bắt đầu phát ngứa, cô ho khan vài cái mới lấy lại được bình tĩnh.

Tiếu Thành ngồi ở mép giường, vỗ vỗ vai cô: “Chậm một chút, lần bị bệnh này không biết bao lâu mới khỏi. Buổi tối em đừng ra khỏi nhà nữa.”

“Anh đi lâu rồi mà chưa trở về, em có chút lo lắng.” Tống Lan nhớ lại lý do mình bị bệnh, cầm ly nước vô tội nhìn Tiếu Thành.

Tiếu Thành nở nụ cười dịu dàng trong giây lát, nhưng giây tiếp theo anh che lấp đi, cầm ly nước đi: “Đừng lo lắng cho anh, anh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

“Em ngủ thêm chút nữa đi.”

"Được." Tống Lan gật gật đầu, thuận theo nằm xuống, nhìn Tiếu Thành đi ra ngoài.

Cô nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên. Cảnh Duyệt là người ham hư vinh, rất xem trọng tiền bạc. Nếu cô nhớ không nhầm, nguyên chủ bị bệnh nên không ai trả tiền cho cô ta, sau đó cô ta chuẩn bị bán thân vì một cái túi. Kết quả bị Tiếu Thành bắt được.

Hình như chính là buổi tối ngày hôm đó.

Trong điện thoại còn có cả cuộc gọi và tin nhắn đòi tiền của Cảnh Duyệt, thời gian rất rõ ràng.

Nguyên chủ rất đơn thuần, không hề phòng bị với Cảnh Duyệt và Tiếu Thành. Thậm chí toàn tâm toàn ý với hai người, chỉ là cuối cùng hai người này lại thông đồng với nhau, nhưng phải làm sao bây giờ?

Tống Lan có chút hưng phấn nghĩ đến hình ảnh kia, sau đó cô lại bắt đầu ho khan.

Sau khi ra khỏi phòng, Tiếu Thành thấy tin nhắn của Cảnh Duyệt trên điện thoại: “Không phải anh nói sẽ thỏa mãn em sao? Bây giờ em muốn một cái túi LV, mua cho em đi.”

“Đợi lát nữa chuyển tiền cho cô.” Tiếu Thành thấy phiền thật sự, tiện tay chuyển không ít tiền qua.

Cảnh Duyệt là mối tình đầu của anh. Khi đó cô ta không ham hư vinh như bây giờ, có thể là ở thành phố lớn thấy nhiều người vung tiền như rác, tính cách của cô ta cũng bắt đầu xảy ra thay đổi.

Ấn tượng của Tiếu Thành còn dừng lại khoảng thời gian tốt đẹp kia. Bây giờ nhìn thấy cô ta như vậy, trong lòng thất vọng, hối hận, còn kèm theo tình cảm không thể nói rõ.

Bệnh của Tống Lan mấy ngày cũng chưa khỏi, ba mẹ nhà họ Tống ở Kinh Thị xa xôi biết chuyện một hai muốn dẫn cô đi chữa bệnh. Tiếu Thành muốn đi theo cô nhưng bị cô ngăn cản.

“A Thành, anh ở đây lo cho công ty, bên kia có ba mẹ em nên không cần lo.” Tống Lan có chút tiếc nuối vì không gặp được Cảnh Duyệt, nhưng cơ thể thật sự quá yếu, cô căn bản không thể chịu được nữa.

“Nhưng……” Tiếu Thành có chút lo lắng.

Tống Lan cười cười: “Không sao đâu, yên tâm đi.”

“Được rồi.”

Tống Lan lên máy bay, còn chưa tắt điện thoại. Cô nhận được tin nhắn của Cảnh Duyệt. Cô ta nói chưa tìm được phòng cho thuê nên muốn ở chung với Tống Lan.

Ánh mắt chợt lóe, Tống Lan cười khẽ. Cô đang lo không có cơ hội để hai người chạm mặt, không phải cơ hội tới rồi sao?

Sau khi cô nói có thể cho cô ta đến ở, cô nhanh chóng tắt điện thoại, chờ mong tiến triển của hai người khi cô trở về.

Tiếu Thành về đến nhà thì thấy vali hành lý của Cảnh Duyệt. Người phụ nữ mặc một chiếc váy đen bó sát người, phô ra dáng người hoàn mỹ, lớp trang điểm đậm đến mức không thể nhìn ra khuôn mặt thật sự.

“Sao cô lại ở đây?”

“Tôi đến ở cùng Lan Lan, cô ấy đâu?”

Cảnh Duyệt liếc mắt nhìn anh một cái, cô ta ngồi lên sô pha, nhấc chân ngồi bắt chéo, không thèm để ý đến qυầи ɭóŧ trong suốt màu đen bị lộ.

Tiếu Thành nói tình huống của Tống Lan, muốn Cảnh Duyệt biết khó mà lui. Nhưng không ngờ sau khi nghe xong cô ta chỉ gật đầu: “Vậy em ở phòng nào đây?”

“Cô… Lan Lan một lòng nghĩ cho cô, vậy mà cô lại có thái độ như vậy? Cô xem Tống Lan là gì? ATM à?” Tiếu Thành có chút tức giận, anh thấy bộ dáng này của Cảnh Duyệt thật sự vô cùng tức giận.

“Ha! Quản nhiều như vậy làm gì? Em với cô ấy là bạn thân, em và cô ấy có quan hệ như thế nào thì liên quan gì đến anh? Không phải anh nói tiền bạc đối với anh không có ý nghĩa gì sao? Thế nào? Bây giờ anh ở rể nhà người khác, tiêu tiền của họ đấy thôi.”

“... Tôi…” Xác thật Tiếu Thành đã từng nói câu này, sắc mặt anh có chút khó coi.

Cảnh Duyệt từng bước ép sát, đứng trước mặt Tiếu Thành: “Còn nhớ rõ lúc trước anh nói với em, hiện tại anh không thể cho em hạnh phúc, cũng không thể thỏa mãn em. Em muốn cái gì? Khi đó em chỉ muốn anh ở cạnh em! Sau đó chúng ta cùng nhau cố gắng!”

“Nhưng anh thì sao? Anh trực tiếp chia tay để em đối mặt với đống tiền thuê nhà, phí điện nước! Vậy mà anh còn có mặt mũi để nói vậy à, Tiếu Thành!”

Tiếu Thành mím môi, con ngươi nhìn chằm chằm cô ta. Khi đó anh bị thất nghiệp không dám nói với cô ta. Chi phí sinh hoạt khi đó quá lớn, cuối cùng anh để lại toàn bộ số tiền mình có rồi bỏ đi.

Nhưng…. Anh không ngờ điều anh tự cho là tốt với Cảnh Duyệt lại đem lại tổn thương lớn như vậy.

“Tôi……”

Tiếu Thành định giải thích, Cảnh Duyệt lại quay đầu đi không muốn nói chuyện với anh nữa. Cô ta kéo theo vali đi về phía căn phòng cô ta nhìn trúng.

Nhìn bóng dáng của Cảnh Duyệt, Tiếu Thành rũ mắt xuống có chút cô đơn. Mặc kệ là như thế nào, anh nợ cô ta. Cho dù đã kết hôn, cô ta vĩnh viễn là mối tình đầu đặc biệt nhất trong lòng anh.

Tác giả có lời muốn nói:

Chuyện xưa này có khả năng không có nhiều thịt lắm, cho nên sẽ không viết quá dài.