Chương 6: Tết Trung Thu

Tránh thai?

Tiếu Thành sửng sốt. Anh cho là Cảnh Duyệt biết tình huống hiện tại của hai người họ, không cần phải nói cũng biết nên chú ý loại chuyện tránh thai này.

Bởi vì lúc trước ở bên nhau, Cảnh Duyệt đều chủ động uống thuốc tránh thai, anh cũng không để ý nữa.

Kết quả hiện tại đột nhiên bị hỏi, anh ngây người một chút, trong lòng có chút thấp thỏm, chẳng lẽ Cảnh Duyệt không muốn tránh thai sao?

Cảnh Duyệt ngẩng đầu, trên mặt còn ửng đỏ, trong mắt mị ý tràn lan: “Lan Lan không thể sinh con…”

Nghe được lời này, Tiếu Thành mím môi, trong lòng vô cùng bất ngờ.

Đúng là cơ thể Tống Lan căn bản không thể trải qua chuyện sinh con nguy hiểm. Nếu anh ép buộc Tống Lan mang thai, đó chính là muốn mạng của cô!

Tiếu Thành tất nhiên sẽ không biết không xấu hổ mà yêu cầu Tống Lan, nhưng không ai không muốn bản thân có thể kéo dài huyết thống đâu?

Cảnh Duyệt ôm lấy Tiếu Thành, hai cơ thể nhão dính nóng bỏng dựa vào nhau. Trong mắt cô ta hiện lên một tia sáng: “Lúc trước anh đã nói nếu chúng ta có con, anh chắc chắn sẽ vô cùng yêu thương con.”

Đúng là anh đã từng nói lời này.

Khi đó bọn họ yêu cuồng nhiệt, mỗi ngày ôm nhau mặc sức tưởng tượng ra tương lai.

Tiếu Thành mềm lòng, lý trí và tình cảm bắt đầu giãy giụa. Cuối cùng ôm một tia tâm lý may mắn, anh gật đầu.

“Được.”

Trên mặt Cảnh Duyệt lộ ra nụ cười, âm thanh tràn đầy vui sướиɠ và hạnh phúc: “A Thành, em yêu anh.”

“Anh cũng vậy.” Tiếu Thành ôm chặt Cảnh Duyệt, chặn ngang bế cô ta vào phòng ngủ.

Hai cơ thể chồng chéo vào nhau, không quá bao lâu lại vang lên tiếng rêи ɾỉ của phụ nữ và tiếng thở gấp của đàn ông. Trong không gian truyền đến tiếng cơ thể dồn dập đánh nhau.

*

Tống Lan trị liệu một thời gian, còn mấy ngày nữa sẽ quay trở về.

Cơ thể của Tiếu Thành và Cảnh Duyệt ngày càng thâm nhập giao lưu sau hơn. Hai người thương lượng với nhau, Tiếu Thành mua cho Cảnh Duyệt một căn nhà. Hai người suốt đêm thu thập đồ đạc dọn ra ngoài.

Khi quyết định chuyện này, trong lòng Tiếu Thành cũng không bình tĩnh, anh khẩn trương, hoảng loạn, còn có mãnh liệt tự khiển trách mình.

Rất nhiều lần, anh nghĩ đến Tống Lan, thiếu chút nữa nói với Cảnh Duyệt dừng lại. Nhưng lúc Cảnh Duyệt quay đầu nhìn anh cười, gọi anh là A Thành.

Xưng hô và thần sắc không khác lắm với mấy năm trước, khiến anh nháy mắt không còn rối rắm, tiếp tục trầm mặc xuống.

Anh không phải người chồng tốt, nhưng ít nhất sẽ là người bạn trai tốt.

Hai người phụ nữ, anh luôn không chống nổi một người. Một người là mối tình đầu, một người là vợ, anh không thể dứt bỏ. Chỉ là đối với đàn ông, mối tình đầu vô cùng đặc biệt.

Cho nên anh chỉ có thể lựa chọn tổn thương Tống Lan.

*

Khi Tống Lan vừa về đến nhà. Trong nhà đã khôi phục sạch sẽ, một chút dấu vết tồn tại của Cảnh Duyệt đều không có.

Cô nghi hoặc nói: “Duyệt Duyệt đâu? Không phải cô ấy nói muốn tới đây ở sao?”

Tiếu Thành đỡ bả vai Tống Lan ngồi xuống sô pha, rót cho cô ly nước ấm: “Cô ấy tìm được phòng ở, đã dọn ra mấy ngày trước rồi.”

“Vậy à?” Tống Lan cười nhìn anh: “Hai người ở chung thế nào? Không xấu hổ chứ?”

Vừa nói cô vừa thở dài, có chút lo lắng: “Anh là chồng em, cô ấy là bạn thân em. Em rất hy vọng hai người có thể ở chung vui vẻ, như vậy em cũng có thể nhẹ nhàng chút.”

“Vậy à? Vậy anh sẽ cố gắng, chủ yếu là sợ anh gần gũi cô ấy em sẽ ghen.” Tiếu Thành cười.

“Chẳng lẽ anh định vứt bỏ em đi yêu cô ấy sao?” Tống Lan trừng lớn mắt, nhìn anh.

“Lỡ như vậy thì sao?”

Tống Lan cắn môi, nghĩ nghĩ thở dài: “Lỡ như… Em sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra đâu!”

“Phốc!” Tiếu Thành nhịn không được nghẹn cười, vỗ vỗ đầu cô trấn an: “Sẽ không, yên tâm đi.”

“Hừ!”

Hai người đùa giỡn một lúc, Tống Lan có chút mệt mỏi, anh ôm cô vào phòng ngủ nghỉ ngơi.

Đi ra khỏi phòng, Tiếu Thành nhìn căn nhà trống rỗng. Mỗi một nơi này đều làm anh nhớ đến cảnh hoan ái với Cảnh Duyệt.

Ở trên sô pha, trên bàn cơm, trên thượng, trước cửa sổ……

Nói mấy câu cùng Tống Lan khiến anh vô cùng không dễ chịu. Điện thoại gửi tin nhắn đến, Cảnh Duyệt hỏi anh khi nào đến. Anh nghĩ nghĩ, vẫn từ chối lời mời của cô ta.

Tống Lan nằm ở trên giường mở mắt ra, đột nhiên ánh mắt dừng lại một chỗ. Cô duỗi tay cầm lấy một sợi tóc quăn màu nâu. Tóc cô màu đen dài, rất rõ ràng tóc này là của ai.

Đây là phòng ngủ của Tống Lan và Tiếu Thành. Cảnh Duyệt vào nơi này đủ để chứng minh bọn họ đã thông đồng ở bên nhau.

Tống Lan nhịn kích động trong lòng xuống. Cô đang nghĩ Tiếu Thành và Cảnh Duyệt chơi nhau như thế nào, cứ như vậy mà tiến vào mộng đẹp.

*

Vài ngày sau, cơ hội yên lặng đến gần. Hôm nay là Tết Trung Thu, Tống Lan mời Cảnh Duyệt đến nhà chơi.

Tiếu Thành có chút hoảng loạn, nhưng không nói từ chối. Cảnh Duyệt chỉ có một mình, trong lòng anh rất thương tiếc.

“Duyệt Duyệt!” Nhìn Cảnh Duyệt tới đây, Tống Lan vội vàng giang hai tay ôm lấy cô ta.

Tầm mắt đầu tiên của Cảnh Duyệt lướt qua người Tiếu Thành. Cuối cùng mới dừng lại trên người Tống Lan, ôm lấy cô.

Ba người ngồi vào bàn ăn, vừa ăn vừa nói chuyện thú vị gần đây, còn có chuyện thường ngày.

Người nói chuyện đều là Cảnh Duyệt và Tống Lan. Tiếu Thành ngồi cạnh Tống Lan, hỏi cô ăn cái gì, đồ có tính hàn không thể ăn, bia lạnh cũng không thể uống, chỉ có thể uống chút rượu trái cây.

Tết Trung Thu có cả bạn thân và người mình yêu, Tống Lan vô cùng vui vẻ, cô nhịn không được cầm lấy chén rượu, uống một ngụm rượu mơ.

Tiếu Thành vội vàng ngăn lại: “Được rồi Lan Lan, uống xong một lát nữa cơ thể lại khó chịu.”

“Ừm… Em rất vui!” Tống Lan cười nói, trong mắt sáng ngời đựng đầy vui sướиɠ.

Cuối cùng Tiếu Thành vẫn mềm lòng, cho cô uống thêm một ly. Kết quả cuối cùng chính là Tống Lan say đến bất tỉnh nhân sự, mềm mại ngã xuống bàn cơm.

Tiếu Thành ôm Tống Lan vào phòng, cởi giày đắp chăn cho cô đàng hoàng, dịu dàng săn sóc.

“……” Cảnh Duyệt ở sau người nhìn thấy, trong lòng dâng lên ghen ghét, nhưng cô ta cũng biết, quan hệ của bọn họ không thể công khai.

Nhưng hiện tại Tống Lan không phải uống say sao? Nếu bọn họ làm cái gì…… Cô cũng sẽ không biết nhỉ?

Trong lòng Cảnh Duyệt nghĩ, không hề nghĩ đến chuyện nếu Tống Lan biết được có thể sẽ thương tâm và tức giận hay không.

Tiếu Thành đóng cửa cho kỹ. Đi từ phòng ra thì nhìn Cảnh Duyệt đứng ở bàn ăn trước, duỗi tay cầm lấy bánh bông lan anh đào.

“Duyệt Duyệt, em ăn no chưa? Lát nữa anh đưa em về.” Tiếu Thành vừa nói vừa đi về phía trước, nắm lấy tay cô ta.

Đêm Trung Thu, tự nhiên anh muốn làm chuyện đó với cô ta.