Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Trở Thành Ác Độc Nữ Xứng Đúng Không?

Quyển 1 - Chương 1: Thật giả thiên kim

Chương Tiếp »
Tag truyện: [ Xuyên nhanh + song khiết + nhất kiến chung tình + ngọt sủng + ngược tra + vả mặt ]

*Đọc truyện phải biết:

Nổi điên văn học, nữ chủ tố chất không cao, sẽ mắng chửi người, sẽ dỗi người, còn sẽ cho người tát tai.

Không kiến nghị đạo đức tiểu đội quân danh dự xem xét, thỉnh biết.

Ngày 1 tháng 5 tân tăng gỡ mìn, Thanh triều bọc chân nhỏ dư nghiệt đừng tới, nữ chủ chỉ cần có hảo cảm, liền sẽ cùng nam chủ liêu.

Không có vì đạo sĩ tiểu bạn trai thủ trinh tiết, chẳng qua vừa vặn đều là một người thôi.

Khác: Nữ chủ hệ thống là cái tiểu sắc phê.

Ngày 2 tháng 5 tân tăng: Nữ chủ ngược tra, không có kịch bản, không có tâm cơ, toàn bằng vũ lực. ( toàn dựa đại bức đâu )

*

"Tích —— hệ thống đã trói định thành công."

Một cơn choáng váng ập đến, khiến Phương Lê có cảm giác như vừa bị ai đó nhét vào máy giặt quay một hồi.

Cảm giác này giống y hệt lúc nàng sử dụng ảo ảnh di hình.

"Thiên Đạo Quản Lý Cục, ngài chuyên chúc tiểu hệ thống "Thù Cần" đã online."

"Dừng lại, ngắt kết nối đi, ta không cần."

Thù Cần: "....."

Thù Cần: "... Hệ thống một khi đã trói định thì không thể tháo gỡ, nhiệm vụ sẽ được thêm vào liên tục. Xin ký chủ chuẩn bị sẵn sàng."

Cái hệ thống này, ép buộc mua bán còn không thành.

Phương Lê vốn là con rồng cuối cùng trên thế gian, vì rảnh rỗi không có việc làm, nên đi quyến rũ Thiên Đạo chi tử - một người tu hành vô tình đạo.

Nàng đoạt lấy trái tim của hắn, phá thân đồng tử của hắn, làm hỏng đạo tâm của hắn.

Kết quả là bây giờ nàng đã gặp báo ứng.

Phương Lê quyết định bất chấp tất cả: "Ta sẽ không làm, ngươi muốn làm gì thì làm, chết cũng được, hồn phi phách tán cũng được, thế nào cũng được."

"Ta vốn không phải là kẻ dễ bị người khác chà đạp."

"Đối với ta mà nói, dù chết, hồn phi phách tán, cũng tuyệt đối sẽ không thực hiện cái nhiệm vụ vớ vẩn này."

Thù Cần: "Ồ? Thật sao?"

Một con rồng và một hệ thống đấu đá nhau suốt bốn mươi chín ngày đêm.

Cuối cùng, Phương Lê với đôi mắt thâm quầng nhận thua.

Mẹ nó, cẩu Thiên Đạo, làm cái hệ thống gì mà biếи ŧɦái như vậy!

Thiên Đạo, ngươi chờ đấy, đừng để ta bắt được ngươi!

Suốt 49 ngày đêm, mỗi khi Phương Lê vừa nhắm mắt, hệ thống cẩu kia lại gửi tin nhắn vận may đến làm phiền.

Phương Lê: "Thù Cần đại ca."

"Ngươi đừng nói gì nữa, chúng ta nên nhanh chóng tiến hành nhiệm vụ."

Nếu cứ tiếp tục như thế này, nàng sẽ trở thành con rồng duy nhất trong thế gian chết vì buồn ngủ.

----

Biệt thự Thịnh gia, trong phòng khách.

Trên ghế sô pha ở giữa ngồi mẹ Thịnh, Thịnh Dao và con trai lớn của Thịnh gia, Thịnh Vũ.

Hai người bên cạnh ngồi trên sô pha là con trai út Thịnh Mân của Thịnh gia.

Phương Lê mặc một chiếc áo phông trắng, phía sau lưng in dòng chữ quảng cáo "Sử Đan Lợi Hợp Lại Phì".

Phía dưới nàng mặc một chiếc quần jean dài rộng, chân đi một đôi giày vải màu đen đã rách gót.

Bên cạnh chân là một chiếc bao tải màu vàng in hai chữ "Phân U-rê".

Nàng đứng ở giữa phòng khách với vẻ mặt lo lắng và không yên.

Mẹ Thịnh nắm tay Thịnh Dao, quay về phía Phương Lê mở miệng nói: "Mặc dù ngươi mới là con gái ruột của ta, nhưng Dao Dao cũng là đứa con mà ta đã nuôi lớn từ nhỏ nên nàng vẫn là con gái của Thịnh gia, là đại tiểu thư của Thịnh gia."

Thịnh Vũ - con trai cả của Thịnh gia, nhẹ nhàng liếc nhìn cô em gái bên cạnh mình.

Sau đó quay về phía Phương Lê nói: "Việc ôm nhầm không phải là lỗi của Dao Dao, ngươi không nên trách nàng."

"Hãy sống hòa thuận với nàng."

Còn Thịnh Dao, người đang ngồi ở giữa, mắt ngấn lệ, yếu đuối ôm lấy cánh tay của Thịnh Vũ.

Với ánh mắt dịu dàng, nàng ta nói bằng giọng nũng nịu: "Anh trai ~~"

Phương Lê tỏ vẻ muốn nôn.

Ngay khi nàng nhận nhiệm vụ, thông tin về thế giới này và về nguyên chủ đã được tải xuống não nàng.

Có chút phức tạp, nàng cần phải sắp xếp lại.

Thế giới này thực ra là một quyển tiểu thuyết: 《Ngọt Sủng Giả Thiên Kim: Ta Bị Đại Lão Ôm Eo Mà Hung Hăng Sủng》.

Nữ chính là Thịnh Dao, còn nàng là nữ phụ ác độc trong quyển sách này, cũng chính là thiên kim thật của Thịnh gia, Phương Lê.

Vào kỳ nghỉ hè năm Thịnh Dao mười chín tuổi, cha Thịnh gặp một tai nạn nhỏ và tình cờ phát hiện ra rằng nàng ta không phải là con gái ruột của cha Thịnh.

Ông bà nội ngoại của Thịnh gia nghĩ rằng con dâu của mình đã nɠɵạı ŧìиɧ.

Cha Thịnh cũng cảm thấy mình bị cắm sừng.

Sau đó là một loạt những kịch tính lớn.

Cuối cùng, sau khi thuê thám tử tư điều tra bệnh viện nơi phu nhân Thịnh sinh con, họ mới phát hiện rằng con gái ruột của Thịnh gia đã bị ôm nhầm.

Người bị ôm nhầm là Thịnh Dao, trở thành thiên kim của Thịnh gia, còn Phương Lê thì lớn lên ở một vùng nông thôn hẻo lánh.

Phương Lê: "Từ từ"

Thù Cần: "Hả?"

Phương Lê: "Ai là người viết cái tiểu thuyết điên rồ này? Phu nhân nhà giàu lại có thể sinh con cùng bệnh viện với một phụ nữ thôn quê sao?"

Thù Cần: "Ngươi có thể đọc hết rồi nói sau."

Phương Lê tiếp tục đọc tiếp.

Ồ, thì ra, Thịnh Dao thực ra là con của một bác gái lao công ở bệnh viện, được sinh ra trong một nhà vệ sinh công cộng.

Lúc này mới được phá lệ để lại ở bệnh viện nhưng chẳng ai ngờ chỉ sau ba ngày thì đã xảy ra sự cố.

19 năm sau, khi cha mẹ Thịnh gia phát hiện con mình bị ôm nhầm, họ vội vã liên hệ để đưa con gái ruột trở về nhà.

Để chăm sóc tâm trạng của Thịnh Dao, cha mẹ Thịnh gia thông báo với bên ngoài rằng Phương Lê là đứa con mà họ nhận nuôi từ nông thôn.

Và danh hiệu đại tiểu thư của Thịnh gia vẫn gắn chặt trên đầu thiên kim giả Thịnh Dao.

Không thể tin nổi.

Nếu không muốn tiếp tục sống như vậy, thì chẳng cần trở về nữa, trở về để chịu đựng cảnh ghê tởm này sao?

Thì ra, Phương Lê từ nhỏ đã là một thiếu nữ thiếu thốn tình cảm, tự ti, để được gia đình chấp nhận, được cha mẹ yêu thương, nàng đã lặng lẽ chấp nhận tất cả.

Rõ ràng là thiên kim đại tiểu thư chính hiệu, nhưng lại phải sống như một đứa con nuôi, sống dưới danh nghĩa Thịnh gia.

Làm gì có đứa trẻ nào đến 19 tuổi mới bị nhận nuôi mà không gặp phải lời đồn đại ác ý. Những lời đồn đó ngày càng dày đặc.

Có người cho rằng nàng thực ra là con riêng của cha Thịnh bên ngoài.

Người khác lại nói nàng thực ra là người tình bí mật của cha Thịnh.

Và còn nhiều lời đồn khác, cái gì cần có đều có.

Tất cả những điều này, Thịnh gia đều không để tâm, họ chỉ quan tâm đến Thịnh Dao, lo sợ rằng nàng sẽ bất an vì sự xuất hiện của Phương Lê.

Phương Lê sống trong Thịnh gia với tư thế cúi đầu, lâu ngày không được gia đình chú ý, chỉ nhận được những đối xử khác biệt.

Mà vị hôn phu của Thịnh Dao, Lương Hiên Duệ, chính là giọt nước tràn ly.

Phương Lê yêu Lương Hiên Duệ ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng sau đó mới biết hắn lại là vị hôn phu của Thịnh Dao.

Nàng đau lòng không nguôi, nhưng tình cờ biết được rằng, hai người bọn họ thực ra đã được định sẵn từ khi còn trong bụng mẹ.

Nói cách khác, Phương Lê mới là vị hôn thê chính thức của hắn.

Nàng hết can đảm, dò hỏi cha mẹ về việc này, nhưng vừa mở miệng thì đã bị cả nhà trách mắng.

Mẹ Thịnh: "Ngươi làm sao lại không hiểu chuyện như vậy?"

Cha Thịnh: "Nếu là của ngươi, thì nó là của ngươi; còn nếu không phải của ngươi, thì dù có giành lại, cũng chỉ là vô ích."

Thịnh Vũ: "Dao Dao đã nhường ngươi rất nhiều rồi, sao ngươi lại không biết đủ?"Trịnh Mân:" Tại sao cái gì ngươi cũng muốn giành?"

Ok, Phương Lê hoàn toàn hắc hóa.

Phương Lê sau khi hắc hóa đã đại náo buổi lễ đính hôn của Thịnh Dao và Lương Hiên Duệ, tuyên bố rằng mình mới là thiên kim thật sự của Thịnh gia, là vị hôn thê chính thức của Lương Hiên Duệ!

Thịnh gia tức giận, đuổi thẳng Phương Lê trước mặt mọi người.

Thịnh Mân: "Cút đi!"

Thịnh Vũ: "Phương Lê, ngươi thật sự làm chúng ta thất vọng."

Cha Thịnh: "Thịnh gia chúng ta từ nay không có đứa con gái như ngươi!"

Mẹ Thịnh: "Ngươi thật sự quá xấu xa, làm người ác độc như vậy, ta thật ước gì Dao Dao mới là con gái ruột của ta!"

Phương Lê bị Thịnh gia và nhà vị hôn phu của Thịnh Dao liên kết chống lại, rất nhanh mất đi toàn bộ nguồn kinh tế.

Rơi vào đường cùng, để sinh tồn, nàng phải vào làm việc tại một xưởng điện tử, trở thành một công nhân.

Không bao lâu sau, nàng rơi vào trầm cảm và tự sát.

Và khi Phương Lê xuyên không tới, nguyên chủ Phương Lê vừa mới được đưa về nhà, nhiệm vụ của nàng là thay đổi vận mệnh bi thảm của nguyên chủ.

Phương Lê: "So easy."

Nàng chỉ cần không biến thành một công nhân rồi buồn bã và tự sát là được.

Tiểu thế giới lại một lần nữa vận hành, còn Thịnh gia vẫn đang chờ Phương Lê đáp lời.

Phương Lê bước đi vài bước, tiến tới ghế sô pha đối diện, ngồi xuống.

Nàng nhấc một đôi chân dài, đặt lên bàn trà.

Vẻ mặt nàng thoải mái ngoái ngoái tai sau đó thổi thổi ráy tai không tồn tại trên ngón tay, thản nhiên nói: "Các ngươi lặp lại lần nữa, vừa rồi các ngươi nói gì ấy nhỉ?"

"Có gan thì lặp lại lần nữa!"
Chương Tiếp »