『 TG7 』Chương 309 - 310

Editor: Mây (Sky)

🌼🌼🌼

_________________________________________

309.

"Bà xã ơi, em đừng im lặng, anh sợ lắm". - Cố Thế An kéo tay Ân Âm, sợ cô sẽ nghi ngờ anh.

Ân Âm nhìn bộ dạng đáng thương của anh thì mím môi cười, dịu dàng nói: - "Ừm, em tin anh".

Cố Thế An thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt tay cô và ôm chặt đứa con trai trong lòng, giọng nói dịu dàng: - "Đi thôi, chúng ta về nhà trước".

"Ừm".

-

Hai người mua một căn biệt thự nhỏ có hai tầng trong tiểu khu Lệ Hòa.

Vừa vào cửa Ân Âm đã nhận được điện thoại của bà nội Cố.

Ân Âm giật mình, một hồi lâu mới bắt máy.

"Mẹ".

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói dịu dàng, nhưng lại mang theo sự lo lắng: - "Ân Âm à, Mộc Mộc nó thế nào rồi? Bác sĩ nói sao?"

Lúc Ân Âm về quê cũng không giấu diếm bà nội Cố, cô nói cho bà biết nguyên nhân mà ba năm qua Cố Gia Mộc khác thường có lẽ không phải do sự phát triển của thân thể, mà rất có thể là do những nguyên nhân ở phương diện khác, cô muốn dẫn thằng bé đến Đế Đô khám bác sĩ.

Bà nội Cố lo lắng cho cháu trai, không nói hai lời đã để cho Ân Âm mang Cố Gia Mộc đi, bà vốn muốn cùng nhau đi nhưng lại sợ gây thêm phiền phức cho bọn họ.

Mà kể từ khi họ rời đi, bà vẫn luôn suy nghĩ về điều đó và không dám gọi điện thoại cho tới bây giờ.

Lời bà nội Cố vừa nói ra, cổ họng Ân Âm bất giác nghẹn ngào.

Bà nội Cố đã nghe thấy, trong lòng càng thêm hoảng hốt, lại ép bản thân bình tĩnh lại: - "Âm Âm à, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Ân Âm hít một hơi thật sâu, nói: - "Mẹ ơi, bác sĩ nói, nói..." - Cô lấy hết sức lực, một lúc lâu sau mới nói ra: - "Bác sĩ nói Mộc Mộc bị tự kỷ".

Ân Âm chỉ đơn giản nói ra chứng bệnh tự kỷ này.

Đầu dây bên kia một hồi lâu cũng không truyền đến âm thanh gì.

"Mẹ? Mẹ ơi?".

Theo tiếng gọi của Ân Âm, đầu bên kia cuối cùng cũng có âm thanh bà cụ khóc và nghẹn ngào nói: - "Âm Âm à, chúng ta không thể bỏ rơi Mộc Mộc, thằng bé là cháu trai của mẹ, cũng là con trai của con và Thế An, chúng ta phải bảo vệ nó. Bằng không nó phải làm sao bây giờ? Nó chỉ mới ba tuổi, mới ba tuổi mà thôi".

Bà nội Cố trăm triệu lần không nghĩ tới, đứa cháu trai đáng yêu chọc người đau vậy mà lại mắc chứng tự kỷ.

Bà chưa bao giờ gặp bệnh tự kỷ trong thực tế, nhưng thỉnh thoảng khi bà xem TV ở nhà sẽ nhìn thấy nó.

Bà chỉ vội vàng nhìn qua cũng không để ý hay lưu ý nhiều, chỉ biết mắc chứng tự kỷ thì không chữa được, trong nhà có một đứa trẻ tự kỷ không những cuộc đời của đứa trẻ đó kết thúc mà rất có thể kéo cả đời gia đình bị sụp đổ theo.

Bà nội Cố ôm ngực, bỗng nhiên nức nở nói: - "Âm Âm à, để mẹ nuôi Gia Mộc, mẹ nguyện ý nuôi thằng bé, các con cũng không thể, cũng không thể..." - Không thể bỏ rơi Mộc Mộc được, chỉ cần bà còn sống một ngày thì bà sẽ nuôi dưỡng Mộc Mộc một ngày.

Ân Âm hơi giật mình, trong lòng có một luồng ấm áp chảy qua, cô biết Cố Thế An là một người đàn ông tốt, bà nội Cố cũng là một người rất tốt và thiện lương. Mộc Mộc may mắn lắm mới có được một bà nội như vậy.

Bà nội Cố thật sự bị căn bệnh tự kỷ này dọa sợ, cho rằng bọn họ sẽ bỏ rơi Cố Gia Mộc. Ân Âm vội vàng giải thích: - "Mẹ à, mẹ đừng nghĩ nhiều, Mộc Mộc là con trai của con và Thế An, bọn con là cha mẹ nó, cũng rất yêu thương nó".

Bà nội Cố nghe lời này thì thở phào nhẹ nhõm, cũng nhận ra là do bản thân quá mức lo lắng.

Mặc dù con trai và con dâu của bà vì lý do công việc không thường xuyên về nhà, nhưng bà có thể cảm thấy rằng bọn nó rất yêu Gia Mộc.

"Âm Âm à, hay là để mẹ tới Đế Đô được không?". - Bà nội Cố do dự hỏi.

end 309.

_________________________________________

- truyenhdx.com: __S_K_Y__s -

- Fanpage: Bản dịch 0 đồng -

_________________________________________

310.

Con dâu nói Mộc Mộc mắc chứng tự kỷ phải ở lại Đế Đô trị liệu, đương nhiên sẽ không thể trở về quê.

Nhưng mà bà lo lắng cho Mộc Mộc.

Lúc trước Cố Thế An và Ân Âm làm việc rất liều mạng, ngay cả Mộc Mộc cũng đưa tới nhà cho bà nuôi nấng, chính là vì muốn nhanh chóng mua được nhà ở Đế Đô, rồi đón bà nội Cố và Mộc Mộc.

Bọn họ đã mua căn biệt thự này không lâu, trước đó đã có kế hoạch đón bà nội Cố và Cố Gia Mộc, chỉ là không ngờ tới bây giờ lại xảy ra chuyện Cố Gia Mộc tự kỷ.

Kiếp trước Cố Thế An và Ân Âm cũng có ý định như vậy, nhưng sau đó bị vướng phải một số việc lại kéo dài một năm, mà không ngờ tới chính sự cố năm nay đã khiến cho bọn họ cách xa con trai mình mãi mãi, sau đó một gia đình hoàn hảo cứ như vậy mà tan vỡ.

"Mẹ, lúc trước con và Thế An đã tính rước mẹ và Mộc Mộc cùng nhau tới Đế Đô. Qua vài ngày nữa con sẽ để Thế An tới đón mẹ, Mộc Mộc cũng không thể không có bà nội được".

Cuối cùng Ân Âm lại trấn an bà nội Cố rồi mới cúp máy.

Ân Âm quay đầu lại đã nhìn thấy Cố Thế An ngồi trên sofa, vẻ mặt nghiêm túc gõ bàn phím máy tính xách tay.

"Mộc Mộc thế nào rồi anh?" — Ân Âm hỏi.

"Đi ngủ rồi". — Cố Thế An đáp, rồi cầm lấy bút chì ghi chú cái gì đó.

Ân Âm ngước mắt nhìn, chỉ thấy trên vô số cửa sổ trang web đang mở ra đều là tư liệu về chứng tự kỷ.

Ân Âm nhìn vẻ mệt mỏi giữa hai hàng lông mày của Cố Thế An, trong lòng nổi lên từng gợn sóng: — "Đừng làm nữa, anh vội vàng trở về như vậy hẳn là rất mệt". — Cố Thế An là tổng giám đốc công ty nên rất bận rộn, thỉnh thoảng còn phải đi công tác.

Trong khoảng thời gian này anh đang đi công tác ở Mỹ, nhất định là do nhận được điện thoại của bà nội Cố nên mới vội vàng trở về.

"Không sao đâu, anh chỉ xem thêm một chút thôi".

"Cố, Thế, An". — Ân Âm gằn từng chữ nói.

Tay Cố Thế An dừng lại, ngẩng đầu nhìn thấy Ân Âm giận dữ, rốt cuộc vẫn khép quyển sổ lại rồi ôm bả vai cô: — "Được rồi, vậy em cũng đi ngủ với anh".

"Ừm".

Hai người cùng nhau trở về phòng ngủ, bởi vì lo lắng cho Cố Gia Mộc nên Cố Thế An đặc biệt dời chiếc giường nhỏ của cậu bé đến phòng bọn họ.

Lúc sắp xếp biệt thự, bọn họ còn dụng tâm trang trí phòng cho bà nội Cố và Cố Gia Mộc, giường nhỏ của Cố Gia Mộc cũng được thiết kế trước.

Ân Âm đứng ở bên giường nhỏ nhìn con trai đang ngủ say, ánh mắt cô dịu dàng, thật lâu sau mới dời đi.

Trên giường, Cố Thế An ôm Ân Âm, anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dịu dàng nói: — "Ngủ đi nào".

Hôm nay tâm trạng của Ân Âm dao động quá nhiều, lúc này cô rúc vào l*иg ngực rộng lớn quen thuộc, rất nhanh đã ngủ thϊếp đi.

Cố Thế An ôm lấy vợ trong lòng, thân thể anh rất mệt mỏi, nhưng bây giờ lại không thể ngủ được, anh nhìn vợ, lại nhìn về phía chiếc gường nhỏ cách đó không xa.

Thật lâu sau, trên đôi mắt phiếm hồng mang theo sự mệt mỏi và một chút tơ máu.

Cố Thế An không phải người vô tri, amh biết tự kỷ là cái gì, nhưng chính vì biết rõ ràng nên anh mới đau lòng.

Cố Gia Mộc là kết tinh tình yêu của anh và Ân Âm.

Anh là một người cha vô dụng, anh không thể cho thằng bé một cơ thể khỏe mạnh.

Cố Thế An đau đớn nhắm mắt lại, lập tức hôn lên tóc của vợ ở bên cạnh, khẽ nói trong lòng: "Anh sẽ không bỏ rơi Mộc Mộc, anh sẽ luôn ở bên cạnh hai người".

Ngoài cửa sổ, sắc trời đã dần tối.

Cố Thế An chỉ ngủ một lúc rồi đứng dậy, lúc này anh đang ngồi trước máy tính trong phòng khách xử lý chuyện của công ty.

Đột nhiên anh nghe thấy âm thanh, vội vàng đi về phía phòng ngủ.

end 310.

_________________________________________

🌼🌼🌼

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤

_________________________________________

#mâysky