『 TG7 』Chương 325 - 326

Editor: Mây (Sky)

🌼🌼🌼

_________________________________________

325.

Cô muốn đóng băng hình ảnh đẹp đẽ này, ngay cả khi nó chỉ là thoáng qua, nhưng ít nhất nó cũng đã từng xuất hiện.

Tựa như tấm ảnh chụp chung trước đó dưới tàng cây ước nguyện, ít nhất nó cũng chứng minh rằng Mộc Mộc đã từng cười.

Như vậy thôi cô cũng cảm thấy rất hạnh phúc.

Gần 12 giờ, Cố Gia Mộc dừng lại việc đuổi theo, giờ ăn cơm cố định của nhóc con đã đến.

Ân Âm đeo găng tay nhựa cho cậu bé, lại đặt sushi trước mặt con trai, rồi mở một chai nước cam.

Cố Gia Mộc chớp chớp mắt, trong mắt mang theo trong suốt giống như một con nai sừng tấm trong rừng, cậu bé cầm lấy sushi, ăn từng ngụm từng ngụm từng ngụm, ngẫu nhiên lộ ra hàm răng nhỏ rất là đáng yêu.

Cậu bé ăn rất lịch sự và chậm rãi, bên miệng không dính hạt cơm nào, cũng sẽ không làm rơi rớt, chậm rãi nhai xong một miếng lại nuốt vào, rồi mới ăn một miếng khác.

Nhóc con ăn đến hai má phồng lên giống như một con hamster nhỏ, Ân Âm nhìn cảm thấy cực kỳ đáng yêu, bất giác vươn tay chọc vào mặt con trai.

Động tác nhai sushi của Cố Gia Mộc dừng lại, thời gian rất ngắn, khoảng chừng chỉ một giây nên Ân Âm cũng nhông nhìn thấy.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Ân Âm vẫn theo thói quen mở Weibo bắt đầu viết nhật ký ngày hôm đó.

『 Ngày...tháng...năm 201*, thời tiết ngày chủ nhật rất tốt.

Bác sĩ Lâm nói rằng không thể để trẻ tự kỷ ở một mình, để tạo ra các điều kiện môi trường giao tiếp nhiều hơn với bé, tốt nhất là cha mẹ nên chơi với con trẻ, từng bước hướng trẻ ra khỏi thế giới của mình. Sau khi mẹ từ quê đến Đế Đô, chúng tôi đã lên kế hoạch cùng nhau đi chơi một lần.

Hôm nay, hiếm khi Thế An được nghỉ phép, một nhà bốn người đã đi leo núi Tuyên Phù. Ba năm trước, khi Mộc Mộc ra đời tôi vẫn luôn bận rộn công việc, Mộc Mộc được đưa về quê, mang cho bà nội chăm, khi tôi và cha thằng bé về nhà ăn tết cũng không thể dẫn nó ra ngoài chơi, hôm nay là lần đầu tiên, tôi vừa cảm thấy áy náy lại thấy rất chờ mong, nhưng tôi không biết trong lòng Mộc Mộc có chút chờ mong nào như vậy hay không.

Trước chùa, mẹ nói muốn đi cầu Bồ Tát, phù hộ cho bệnh của Mộc Mộc nhanh chóng khỏe mạnh, sống bình an, hạnh phúc và vui vẻ. Trái tim của bà rất chân thành, bà thực sự rất yêu Gia Mộc.

Nhưng cho dù có thần tiên tồn tại, thì những gì thần tiên có thể làm được cũng có giới hạn. 』

Viết tới đây, đầu ngón tay đang gõ bàn phím của Ân Âm dừng một chút, cô là tiên đỡ đầu, cũng chính là thần tiên, cô có trách nhiệm cũng có nghĩa vụ bảo vệ mỗi một đứa nhỏ trong ba ngàn thế giới, nhưng lại chỉ có một mình cô mà thôi, mặc dù cô là thần tiên thế nhưng cũng không có cách nào để có thể thời thời khắc khắc chú ý đến mỗi một đứa trẻ.

Ân Âm lấy lại chút tinh thần, tiếp tục gõ bàn phím, móng tay màu hồng phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

『 Dưới gốc cây ước nguyện, tôi đề nghị chụp ảnh, tôi có hơi phấn khích, dù sao cũng là lần đầu tiên chúng tôi chụp chung với Gia Mộc. Nhưng khi nhìn thấy Mộc Mộc không nhìn ống kính, cũng không cười thì sự phấn khích của tôi giống như bị một gáo nước lạnh dập tắt. Tôi không đổ lỗi cho Gia Mộc, tôi biết trường hợp của trẻ tự kỷ sẽ như vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy buồn, có lẽ tôi không mạnh mẽ như thế, tôi vẫn còn rất mong manh.

Như vậy thì không được, Ân Âm à, mày phải kiên cường, cho dù là vì Mộc Mộc hay là vì cái nhà này.

Sau đó, tôi cố gắng gãi cái cổ của Gia Mộc, mẹ nói Gia Mộc sợ ngứa, quả nhiên khi tôi gãi thì thằng bé cũng đã có phản ứng, nó cười nhẹ nhàng, mặc dù tôi biết nụ cười của thằng bé không phải là bởi vì có thể chụp ảnh với cha mẹ, nhưng tôi cũng cảm thấy hài lòng. Ít nhất thì thằng bé cũng đã cười mà, phải không?

Khi tôi về nhà, tôi đã đi đến một tiệm chụp hình để họ rửa bức ảnh này, có lẽ ngày mai sẽ nhận được, tôi đã mua khung ảnh và tôi sẽ treo nó trong phòng khách. 』

end 325.

_________________________________________

- truyenhdx.com: __S_K_Y__s -

- Fanpage: Bản dịch 0 đồng -

_________________________________________

326.

『 Buổi trưa, chúng tôi dã ngoại trên bãi cỏ giữa lưng chừng núi, thật ra cũng không tính là dã ngoại, chỉ là trải một miếng vải trên mặt đất, ăn sushi và hưởng thụ bầu trời xanh mây trắng với ánh nắng dịu nhẹ cùng làn gió ấm áp.

Cố Thế An đã bao nhiêu tuổi, thế mà còn trẻ con đi mua diều, hơn nữa còn là một con diều hình con thỏ, nhưng tôi cũng có thể hiểu được, Cố Thế An sinh năm thỏ, Mộc Mộc cũng là thỏ, mà ở trong tất cả các loài động vật, con vật mà người đàn ông Cố Thế An này yêu thích nhất chính là con thỏ trắng mềm mại.

Nhưng mà tôi cũng biết, anh mua diều hình con thỏ này phần lớn là vì muốn hấp dẫn sự chú ý của Mộc Mộc. Năng lực thả diều của Cố Thế An không tệ, rất nhanh con diều kia đã bay lên, anh vẫn luôn nói chuyện với Mộc Mộc, muốn thu hút thằng bé đi thả diều, nhưng Mộc Mộc lại không để ý đến anh.

Tôi có thể nhìn thấy một chút khoảnh khắc ảm đạm trong đôi mắt anh, nhưng rất nhanh lại sáng lên, thẳng đến khi Mộc Mộc đứng dậy, cất bước chân ngắn đi về phía anh và chạy xung quanh anh, tôi có thể cảm nhận được Mộc Mộc rất vui vẻ, Thế An cũng rất vui vẻ. Đó là lần tương tác đầu tiên của hai cha con bọn họ, mặc dù có thể chỉ là chúng tôi tự mình đa tình, có thể chỉ là Mộc Mộc đang đuổi theo ánh sáng, nhưng chúng tôi sẵn sàng mong chờ điều đó. Tôi đã lấy điện thoại di động ra và chụp lại cảnh đẹp này. 』

Lúc lưu lại ảnh, Ân Âm thuận tiện đăng ảnh chụp lên, bởi vì weibo này là công khai, cho nên lúc cô tải ảnh lên, chỉ dùng ảnh đại diện.

Weibo của cô trống rỗng, cũng không có thêm bất kỳ người bạn tốt nào, chỉ đơn thuần dùng nó để ghi chép, lúc đầu cũng không có fan, nhưng không nghĩ tới trong khoảng thời gian này cư nhiên có một ít fan cuồng chú ý, còn để lại bình luận ở phía dưới.

Ân Âm lật xem bình luận dưới weibo lúc trước.

『 Con tôi cũng mắc chứng tự kỷ, lúc đầu tôi cũng rất đau khổ, thậm chí muốn bỏ cuộc, nhưng sau khi nhìn thấy weibo của mẹ Mộc Mộc, tôi lại nghĩ, nếu tôi đã đưa bé đến với thế giới này thì tôi phải có trách nhiệm với nó. Tôi nghĩ rằng tôi vẫn có thể kiên trì. 』

『 Chúc phúc cho Mộc Mộc, hy vọng việc trị liệu của Mộc Mộc sẽ có hiệu quả tốt, hy vọng trẻ tự kỷ trên thế giới đều sẽ được đối xử tử tế. 』

『 Mỗi ngày ngồi đọc nhật ký của mẹ Mộc Mộc, tôi có thể cảm giác được mẹ Mộc Mộc nhất định rất yêu Mộc Mộc, là một người có tấm lòng rất dịu dàng. 』

『 Cha Mộc Mộc thật dễ thương, anh ấy là một người đàn ông tốt, mẹ Mộc Mộc phải quý trọng nha. 』

『 ... 』

Trên cơ bản tất cả đều là bình luận tích cực, Ân Âm nhìn mà khóe môi cong lên, tuy rằng weibo của cô vốn không phải để cho người khác xem, nhưng có thể thông qua internet nhận được sự ủng hộ của người khác, cũng coi như là một loại sức mạnh để kiên trì đi.

Trên thế giới luôn có rất nhiều người tốt bụng.

Ân Âm ở phòng khách, bên kia Cố Thế An đang ở phòng tranh trên lầu hai, sở thích duy nhất của anh chính là vẽ tranh, bởi vì quá mức ưu tú nên lúc anh học đại học đã học hai môn, trong đó một môn là mỹ thuật.

Khi có thời gian rảnh rỗi, thỉnh thoảng anh sẽ vẽ một bức tranh.

Vì vậy khi mua biệt thự và trang trí, anh đặc biệt để lại một căn phòng làm phòng tranh.

Lúc này trong phòng tranh, Cố Thế An đang ở trước bảng vẽ, trong tay cầm cây cọ sơn dầu, bức tranh sơn dầu anh vẽ luôn có màu sắc tươi sáng.

Bức tranh gần như đã hoàn thành, trong tranh là một người phụ nữ dịu dàng và trầm tĩnh đang quỳ trước tượng Phật, trong lòng cô là một cậu bé và cô đang dốc lòng cầu nguyện.

Từ góc nghiêng của Cố Thế An, có thể nhìn thấy được gương mặt của cô gái và cậu bé, đó rõ ràng là Ân Âm và Cố Gia Mộc.

end 326.

_________________________________________

🌼🌼🌼

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤

_________________________________________

#mâysky