Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ Tốt

『 TG7 』Chương 339 - 340

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Mây (Sky)

🌼🌼🌼

_________________________________________

339.

Anh thường chọn quán cà phê này để hẹn gặp khách hàng và chờ những người khác. Khi anh mới vào quán hầu như lúc nào cũng có đủ loại con gái tiếp cận anh bằng những phương thức khác nhau.

Ban đầu Cố Thế An vẫn lạnh lùng từ chối một cách lịch sự. Nhưng không lâu sau anh cảm thấy khó chịu. Anh lười đối phó nhưng lại sợ Ân Âm vô tình hiểu lầm, tuy lần nào anh cũng chủ động bóp nát hoa đào, dù vậy thì anh vẫn cảm thấy phiền phức. Thế nên anh đã thẳng thắn xin nhân viên ghi một tấm biển "xin đừng làm phiền", vậy là không còn ai dám đến chỗ anh ngồi quấy rầy anh nữa, trừ phi đợi đến khi anh gỡ tấm biển và thật sự rời đi thì mới đuổi theo hỏi một chút.

Đương nhiên Ân Âm không biết hành động thẳng nam của anh khi đối mặt với người phụ nữ khác, bằng không chắc chắn sẽ tức giận đến đau bụng.

Lúc Cố Thế An rời khỏi công ty thì Vân Mạn Mạn tình cờ nhìn thấy, cô ta len lén đi theo và nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Cố Thế An đang ngồi trong quán cà phê. Trong một khoảnh khắc, cô ta gần như phát điên, khoảng thời gian này cô ta vẫn luôn tìm cơ hội tiếp cận Cố Thế An, nhưng mãi không tìm được cơ hội thích hợp, dù vậy thì cô ta luôn tự nhủ bản thân nhất định phải kiên nhẫn.

Vân Mạn Mạn để ý đến Cố Thế An mỗi ngày, mà càng để ý thì cô ta càng sa ngã. Cô ta phát hiện mình thích Cố Thế An, không phải kiểu thích tiền giống như thích những phú nhị đại trước kia, mà là bị Cố Thế An hấp dẫn không thể kiềm chế được. Vân Mạn Mạn không ngừng ảo tưởng sẽ như thế nào nếu được một người đàn ông như vậy yêu thương. Cô ta chỉ biết mình muốn Cố Thế An, muốn Cố Thế An cười với cô ta, muốn Cố Thế An ôm cô ta, hôn cô ta, muốn hai người có tiếp xúc thân mật, cô ta muốn sinh con cho Cố Thế An.

Cô ta muốn Cố Thế An, cho dù lúc này Cố Thế An không có tiền như mấy phú nhị đại kia cũng chẳng sao. Chỉ cần Cố Thế An thích và đồng ý ở chung với cô ta thì cô ta cũng bằng lòng an phận, sống hoa hợp với anh trong tương lai. Vân Mạn Mạn cứ si ngốc nhìn như vậy, nhưng giây tiếp theo cô ta lại nhìn thấy một bóng dáng có chút xa lạ tiến vào quán cà phê, nhìn kỹ hơn thì thấy rất quen thuộc, khi người đó đi tới bên cạnh Cố Thế An mặt cô ta hoàn toàn vặn vẹo.

Đó là một người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt với một mái tóc đen dài suôn mượt, ngũ quan của cô dịu dàng và mềm mại, mỗi cái nhíu mày và nụ cười đều mang theo hơi thở điềm tĩnh xinh đẹp. Cô chính là người luôn được nhắc đến trong miệng mọi người ở thời đại học, "gương mặt tình đầu" trong lòng các nam sinh. Rõ ràng cô đã gần ba mươi tuổi và cũng đã sinh con, nhưng cô lại trẻ trung giống như một nữ sinh viên vừa mới bước chân ra xã hội.

Vân Mạn Mạn liếc mắt một cái đã nhận ra người phụ nữ trầm tĩnh xinh đẹp và quyến rũ động lòng người này chính là Ân Âm, cũng chính là bà xã hiện tại của Cố Thế An. Cô ta nhìn chằm chằm vào Cố Thế An đang kéo Ân Âm qua, thân mật xoa đầu cô, trên gương mặt và trong ánh mắt đều là ý cười. Đó là nụ cười mà Vân Mạn Mạn hay thậm chí tất cả mọi người trong công ty đều chưa từng thấy qua. Cho nên nụ cười đó là dành riêng cho Ân Âm sao?

Khi cô ta vừa tiến vào thì thấy Cố Thế An ôm một cậu bé chừng ba tuổi bên cạnh Ân Âm lên với vẻ mà yêu thương. Gương mặt của cậu bé rất giống Cố Thế An, không khó để nhận ra đứa bé này là đứa con do Ân Âm sinh cho Cố Thế An. Vân Mạn Mạn lại nghĩ, nếu như cô ta sinh con cho Cố Thế An thì như thế nào? Chắc là nó cũng sẽ rất giống Cố Thế An và liệu rằng anh ấy có yêu thương nó nhiều hay không? Cô ta không thể kiềm được nụ cười khi nghĩ về điều đó. Nhưng đúng lúc này Cố Thế An đã dắt tay Ân Âm và ôm đứa bé rời khỏi quán cà phê.

end 339.

_________________________________________

- truyenhdx.com: __S_K_Y__s -

- Fanpage: Bản dịch 0 đồng -

_________________________________________

340.

Bóng dáng của Cố Thế An đã sớm biến mất khỏi tầm mắt cô ta. Cô ta chợt nhận ra mọi chuyện vừa rồi chẳng qua là do mình si tâm vọng tưởng mà thôi. Cái gì mà con của cô ta và Cố Thế An, ngay cả nhìn anh còn chẳng thèm liếc mắt một cái thì làm sao có thể có con với cô ta.

Vừa nghĩ đến đây thì tâm trạng của Vân Mạn Mạn lại không tốt, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì mà Vân Mạn Mạn gọi điện xin nghỉ đi theo phía sau Ân Âm và Cố Thế An. Cô ta đi theo đến tận cửa bệnh viện. Vân Mạn Mạn cau mày: — "Bọn họ đến bệnh viện làm gì? Chẳng lẽ là ai bị bệnh? Hay là đến thăm bệnh nhân?"

Mặc kệ như thế nào Vân Mạn Mạn vẫn tiếp tục đi theo. Cố Thế An và Ân Âm cũng không biết cô ta theo dõi mình, sự chú ý của bọn họ đều đổ vào Cố Gia Mộc. Trên đường đến bệnh viện Ân Âm đã nói cho Cố Thế An chuyện xảy ra ở trung tâm nghệ thuật hôm nay.

"...Thế An, anh chưa từng thấy lúc con trai mình chơi đàn dương cầm, nếu không anh cũng sẽ ngớ người giống như em, thầy giáo kia nói con trai của chúng mình chính là thiên tài". — Đôi mắt của Ân Âm giống như dòng nước mùa thu sáng ngời, cô phấn khích kể lại chuyện hôm nay: — "Đúng rồi, còn có một chuyện nữa..."

Cố Thế An ôm con trai, kéo áo gió ra một chút ôm đứa nhỏ vào trong lòng, tránh cho cậu bé bị gió thổi bay, vừa nghe Ân Âm kể lại trên môi anh đã nở nụ cười nhẹ: — "Ồ, còn có chuyện gì nữa à?"

Khi nghe vợ nói về tài năng âm nhạc của con trai Cố Thế An quả thật đã bị sốc. Một đứa trẻ ba tuổi cho tới giờ chưa từng chơi đàn dương cầm lại có thể chơi chính xác một bản nhạc chỉ bằng cách xem bà nghe nó chỉ một lần. Đây không chỉ là trí thông minh cao mà còn là tài năng âm nhạc cao. Qua những thông tin mà anh tìm hiểu thì anh thấy rất ít trẻ tự kỷ có năng khiếu trong một số lĩnh vực.

Ví dụ như một số trẻ tự kỷ rất nhạy cảm với những con số, đặc biệt là số nguyên tố và chúng thậm chí có thể đạt được thành tựu cao trên con đường toán học. Một số có năng khiếu ngôn ngữ và có thể học nhiều ngôn ngữ. Một số lại có năng khiếu siêu cao trong hội họa và những người khác thì có năng khiếu trong âm nhạc.

Tuy rằng lúc trước bác sĩ Lâm nói Mộc Mộc có chỉ số thông minh cao, nhưng Cố Thế An cũng không trông mong hay muốn gây áp lực quá nhiều cho con trai, anh chỉ muốn Cố Gia Mộc có thể bình an khỏe mạnh và vui vẻ là tốt rồi. Nhưng mà không nghĩ tới con trai lại cho anh ngạc nhiên lớn như vậy. Chắc chắn con trai đã được di truyền các tế bào âm nhạc từ vợ anh.

Lúc này Ân Âm lại lên tiếng, giọng nói mang theo sự vui vẻ: "Hôm nay Mộc Mộc đã gọi em là mẹ".

Đôi chân dài của Cố Thế An bất chợt dừng lại, sự kinh ngạc xuất hiện trên mặt anh: "Thật, thật sao?".

Ân Âm hơi nâng cái cằm nhỏ thanh tú lên: "Đương nhiên rồi, giọng nói của Mộc Mộc nhà ta rất dễ nghe, vừa mềm mại như sáp lại vừa giống như kẹo, mới nghe thôi đã làm trái tim em tan chảy".

Tiếng gọi "mẹ" của Cố Gia Mộc thật sự đã đánh thẳng vào trái tim cô. Ân Âm phấn khích xong mới nhớ tới tâm trạng của Cố Thế An, vội vàng khoác cánh tay anh an ủi: "Anh không cần nóng vội, em tin tưởng Mộc Mộc sẽ nhanh gọi cha thôi".

Cũng giống như cô mong đợi Mộc Mộc gọi cô là mẹ, chắc chắn Cố Thế An cũng chờ mong Mộc Mộc gọi anh là cha, tuy rằng tâm trạng của Cố Thế An tương đối nội liễm, nhưng vừa rồi Ân Âm vẫn nhìn thấy sự hâm mộ trong mắt anh.

Cố Thế An ý thức được vợ đang an ủi mình thì mỉm cười, nụ cười này giống như ngàn vạn bông hoa lê nở rộ, anh xoa tóc Ân Âm, nói: "Được rồi, em không cần phải an ủi anh, anh biết tình huống của Mộc Mộc đặc biệt".

end 340.

_________________________________________

🌼🌼🌼

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤

_________________________________________

#maysky
« Chương TrướcChương Tiếp »