『 TG7 』🌼 Chương 349 - 350

Editor: Mây (Sky) 🌼

_________________________________________

349.

Ân Âm liếc đám người đang ngó đầu ra nhìn lén, cô cũng không nói thêm gì, thu hồi tầm mắt rồi lại nhìn Vân Mạn Mạn, thản nhiên nói: — "Đã nghe chưa?"

Cả khuôn mặt Vân Mạn Mạn đều vặn vẹo, cô ta không ngờ hành động khıêυ khí©h của mình lại không thành công.

Cố Thế An thì không muốn vợ dây dưa với người phụ nữ này nữa, anh nói: — "Cô Vân, xét thấy hành vi tối nay của cô, sau này cô đừng nên tới Hồng Nguyên nữa, sau khi cô quay về xin hãy lập tức từ chức, bằng không tôi sẽ để cho bộ phận nhân sự sa thải cô".

Anh lại nhìn về phía ông chủ của buổi tiệc mừng thọ lần này. Người đó đã đến đây rất nhanh.

"Tổng giám đốc Cố, cậu yên tâm, chuyện lần này tôi sẽ điều tra kỹ lưỡng, xem ai dám tùy tiện cho người phụ nữ này vào".

Cố Thế An gật gật đầu, lập tức lấy quà từ trong tay Ân Âm ra.

"Tổng giám đốc Đỗ, đây là quà sinh nhật mà vợ tôi tự mình chọn cho ông".

Ánh mắt tổng giám đốc Đỗ sáng lên, lập tức nhận quà cùng với nụ cười tươi trên mặt.

"Thật là làm phiền Cố phu nhân, nếu hôm nay Cố phu nhân đã tới, không bằng chúng ta xuống dưới tiếp tục uống vài ly".

"Không được, tôi muốn về nhà với vợ trước". — Cố Thế An nói, những điều cần thảo luận trong việc hợp tác về cơ bản đã đàm phán xong, quà cũng đã tặng, không cần phải ở lại nữa.

Tổng giám đốc Đỗ cũng không miễn cưỡng, tiễn hai vợ chồng ra cửa, khi quay lại thì bắt gặp Vân Mạn Mạn đang muốn đuổi theo nhưng bị ngăn cản, sắc mặt ông ta trầm xuống. Người phụ nữ này vậy mà dám làm ra loại chuyện tồi tệ như vậy trong buổi tiệc mừng thọ của ông ta, ông ta sẽ không buông tha dễ dàng như vậy, vừa nghĩ đến việc có thể bởi vì chuyện này mà Cố Thế An sẽ cắt đứt hợp tác với mình, trong lòng tổng giám đốc Đỗ đã muốn lột da người phụ nữ này.

Cố Thế An và Ân Âm cũng không quan tâm đến chuyện của Vân Mạn Mạn bên kia.

Lúc này, Ân Âm đang lái xe, Cố Thế An thì ngồi ở ghế lái phụ có chút thấp thỏm không yên. Anh nhìn phía trước rồi lại lén nhìn vợ bên cạnh, muốn nói lại thôi.

"Anh muốn nói gì?" — Ân Âm đã sớm nhìn ra động tác nhỏ của anh.

"Vợ à, em phải tin anh". — Cố Thế An có chút ủy khuất nói, tuy rằng lúc trước ở khách sạn vợ đã nói tin tưởng anh, nhưng anh sợ đây chỉ là lời nói bên ngoài và Ân Âm vẫn sẽ hiểu lầm.

Ân Âm nghe được mấy lời thấp thỏm bất an này của anh thì có chút dở khóc dở cười, vừa đúng lúc phía trước là đèn đỏ, cô ngừng lại rồi cởi dây an toàn, nghiêng người hôn lên má Cố Thế An một cái.

"Yên tâm đi, em tin anh mà. Tình cảm của chúng ta đã hơn mười mấy năm, em không tin anh chẳng lẽ lại đi tin một người ngoài có mưu đồ bất chính".

Cố Thế An xem xét biểu cảm trên mặt Ân Âm, sau khi xác định cô thật sự không tức giận hay nghi ngờ thì mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Về đến nhà, Cố Thế An lập tức đi vào phòng bếp.

Ân Âm: ?

Giây tiếp theo chỉ thấy người đàn ông xách tấm ván giặt đồ ra, rồi quỳ úp mặt vào tường, sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt rất nghiêm túc mà ghi nhớ.

Ân Âm âm thầm đỡ trán, không nhịn được cười nói: — "Thế An, anh dứng lên đi, không cần phải làm như vậy".

Cố Thế An lắc đầu: — "Rất cần, anh phải suy nghĩ lại".

Anh rất cố chấp, không muốn đứng lên, lúc này bà nội Cố dậy đi uống nước thì đúng lúc nhìn thấy một màn này, bà hỏi: — "Có chuyện gì xảy ra đấy?"

Ân Âm giải thích ngắn gọn sự việc, hy vọng bà nội Cố có thể khuyên nhủ anh. Không ngờ bà nội Cố lại xua tay: — "Được rồi, cứ để cho nó quỳ, Ân Âm à, đừng để ý đến nó nữa, con mau đi ngủ đi".

Ân Âm: Thật không hổ là mẹ ruột.

Cuối cùng Ân Âm cũng không thể thuyết phục được Cố Thế An. Cô tắm rửa rồi đi ngủ trước, lúc đang mơ mơ màng màng ngủ thì Cố Thế An mới lên giường.

end 349.

_________________________________________

- truyenhdx.com: __S_K_Y__s -

- Fanpage: Bản dịch 0 đồng -

_________________________________________

350.

Cô giơ tay lên nhìn đồng hồ, ừm, khá lắm, quỳ trọn vẹn hai tiếng đồng hồ, không thừa không thiếu giây phút nào. Giây tiếp theo, cô bị Cố Thế An kéo vào lòng và chìm vào mộng đẹp.

-

Thời tiết luôn thay đổi đột ngột, rõ ràng giây trước còn có mưa lớn rơi ào ào xuống mặt đất, giây sau ánh nắng mặt trời đã xua tan đi mây mù. Vì không phải là mùa hè nên thời tiết như vậy sẽ không gây khó chịu.

Ân Âm đưa Cố Gia Mộc đi mua đồ ăn rồi về nhà, lúc đi ngang qua một nơi nào đó thì bất giác dừng lại.

Đó là khu phố cổ mà lúc trước cô từng đi qua.

Lúc này, trước bãi đất trống ở tầng trệt của khu phố cổ có một vũng nước đọng lớn, ánh mặt trời chiếu xuống, hắt lên mặt nước của vũng nước một vầng ánh sáng.

Đứa trẻ ngồi trong vũng nước và nghịch nước, bọt nước bắn tung tóe, trên mặt còn mang theo nụ cười tươi, đây là lần đầu tiên Ân Âm nhìn thấy.

Đứa bé kia chính là Triệu Trạch Minh, thấy thằng bé chơi một mình ở trong vũng nước, còn không có cha mẹ bên cạnh, Ân Âm không khỏi nhíu mày. Cô bước ra định bế đứa bé khỏi vũng nước, không ngờ Mộc Mộc bên cạnh lại thoát khỏi vòng tay cô và tiến vào vũng nước.

Triệu Trạch Minh không nhìn Cố Gia Mộc, Cố Gia Mộc cũng không nhìn Triệu Trạch Minh, hai đứa tự mình chơi đùa trong vũng nước, rõ ràng không có nói chuyện gì với nhau nhưng lại hài hòa không ngờ.

Ân Âm có chút dở khóc dở cười, cô nhớ ra là những đứa trẻ tự kỷ luôn có tình yêu lớn với ánh sáng, nước và những thứ xoay tròn.

Nước trong vũng nước cũng không đυ.c ngầu, ánh mặt trời giống như dát lên một vầng ánh sáng mỏng manh ở trên đó, nhìn rất lấp lánh.

Đương nhiên là Ân Âm không thể để bọn trẻ ở trong vũng nước được, vì thế cô kéo hai đứa ra. Cố Gia Mộc thì ngoan ngoãn, nhưng Triệu Trạch Minh thì lại không muốn, trong lúc giãy dụa còn la hét.

Cố Gia Mộc chớp chớp mắt, bàn tay ngắn ngủn đưa quả cầu thủy tinh phát ra ánh sáng qua, thoáng cái Triệu Trạch Minh cũng quên giãy dụa mà nhận lấy quả cầu thủy tinh, tò mò nhìn.

"Có ai ở đây không?" — Ân Âm một tay dắt Cố Gia Mộc, một tay dắt Triệu Trạch Minh gõ cửa nhà thằng bé, nhưng không có ai trả lời, nhìn kỹ mới thấy cửa bị khóa.

Cửa khóa từ bên ngoài có nghĩa là không có ai trong nhà, thế nhưng lại để mặc cho đứa nhỏ ở bên ngoài. Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Phụ huynh nhà này cũng quá vô tâm rồi. Nhớ lại lúc trước từng gặp mẹ của thằng bé, Ân Âm cảm thấy cô ấy không phải là loại người như vậy.

Ân Âm và hai đứa nhỏ chờ ở cửa một hồi lâu nhưng vẫn không có người về nhà. Nhìn quần áo ướŧ áŧ trên người bọn nhỏ, Ân Âm sợ hai đứa sẽ bị cảm lạnh, vì thế lấy ra một tờ giấy ghi chú và cây bút. Sau đó viết địa chỉ và số điện thoại của mình lên đó. Cô muốn đưa hai đứa nhỏ về nhà trước, không thể đợi lâu hơn nữa nên đành phải chờ người nhà liên lạc rồi nói sau.

Cô dán giấy ghi chú lên rồi dắt hai đứa nhỏ về nhà. Nhìn Triệu Trạch Minh cầm quả cầu thủy tinh trong tay ngoan ngoãn bị cô dắt đi, Ân Âm thở dài. Chỉ có một quả cầu thủy tinh mà thằng bé đã ngoan ngoãn đi cùng cô, nếu là bọn buôn người thì đã bị bắt cóc lâu rồi. Nghĩ đến cha mẹ thằng bé không quan tâm đến con cái như vậy, Ân Âm có hơi tức giận.

Trở về biệt thự nhỏ nhà mình, bà nội Cố nhìn cô mang theo một đứa bé xa lạ về cùng thì có chút ngạc nhiên. Ân Âm nói hết chuyện của Triệu Trạch Minh cho bà biết.

Bà nội Cố nhìn Triệu Trạch Minh với ánh mắt rất đau lòng: — "Cho dù con cái có mắc chứng tự kỷ thì đó cũng là con của họ mà, sao có thể vô tâm như vậy chứ? Ân Âm à, con đi tắm rửa cho Mộc Mộc đi, để mẹ tắm cho Minh Minh".

Ân Âm gật đầu đồng ý.

end 350.

_________________________________________

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤️❤️❤️

_________________________________________

#mâysky