『 TG7 』🌼 Chương 351 - 352

Editor: Mây (Sky) 🌼

_________________________________________

351.

Bà nội Cố ở trong phòng tắm cởϊ qυầи áo cho Triệu Trạch Minh, nhìn thân hình gầy gò nho nhỏ kia, trên người còn có một ít dấu vết bị véo thì rất là đau lòng.

"Sao gia đình này có thể như vậy chứ". — Bà nội Cố thở dài.

Bà lưu loát tắm rửa cho Triệu Trạch Minh rồi lấy quần áo của Cố Gia Mộc mặc cho cậu bé. Tuy rằng Triệu Trạch Minh đã năm tuổi nhưng vóc dáng không được cao lại còn gầy nhỏ, nên quần áo của Cố Gia Mộc rất vừa người cậu nhóc.

Mắt thấy đến giờ cơm, sau khi tắm rửa xong và đi ra, Ân Âm lại làm cơm cho hai đứa nhỏ. Toàn bộ quá trình Triệu Trạch Minh đều ngoan ngoãn tự mình ăn cơm, cũng không có la hét, chỉ là ánh mắt luôn nhìn chằm chằm quả cầu thủy tinh kia.

Buổi chiều, Ân Âm vẫn chờ người nhà Triệu Trạch Minh gọi điện thoại tới, nhưng lại không có ai. Bà nội Cố đặc biệt đến đó xem một chuyến, phát hiện cửa nhà kia vẫn bị khóa như lúc trước.

"Người nhà này đi đâu rồi? Không phát hiện đứa bé bị lạc sao? Không sợ mất đứa bé à?" — Bà nội Cố lẩm bẩm, rõ ràng rất không hài lòng với người nhà của Triệu Trạch Minh.

Triệu Trạch Minh bị bọn họ mang về biết bao lâu rồi mà còn chưa tìm tới, cái này rõ ràng là không quan tâm đến đứa bé. Nghe Ân Âm nói, khi cô nhìn thấy đứa bé thì nó đang chơi một mình ở trong vũng nước.

Đặt vào Mộc Mộc nhà bà thì bà sẽ chịu không nổi. Đổi lại là bà, bà tuyệt đối sẽ không bỏ Mộc Mộc lại một mình.

(Cảm on bạn boi 5214 đã giúp nha.)

-

Bởi vì người nhà họ Triệu vẫn không liên lạc lại và sắc trời cũng đã muộn, Ân Âm tạm thời cho Triệu Trạch Minh ở lại nhà mình nghỉ ngơi. Bà nội Cố tỏ ý có thể để Triệu Trạch Minh ngủ với bà. Triệu Trạch Minh cũng không cảm thấy khó chịu, hoặc là nói dù ngủ ở đâu, ngủ với ai thì cậu bé đều không thèm để tâm.

Nhìn thấy cảnh này tâm trạng của Ân Âm rất là sa sút. Cô rất sợ hãi, cô sợ rằng một ngày nào đó bọn họ vô tình đánh mất Mộc Mộc, mà Mộc Mộc cũng sẽ không vùng vẫy cứ đi theo người khác như thế này. Thậm chí còn không liên lạc được với cha và mẹ.

"Ngoan nào, đừng suy nghĩ nhiều quá, làm người có ý thức lo lắng là chuyện tốt, nhưng không thể cứ buồn lo vô cớ, chuyện còn chưa xảy ra đừng nên tự mình hù dọa mình". — Cố Thế An hiểu rất rõ Ân Âm, và có lẽ cũng đã biết nguyên nhân khiến tâm trạng cô sa sút.

Dưới sự an ủi của Cố Thế An, sự phiền muộn của Ân Âm cuối cùng cũng tản đi.

Ngày hôm sau, Ân Âm vẫn chưa nhận được điện thoại của nhà họ Triệu. Sau đó trọn vẹn hai ngày cũng không có điện thoại, cô và bà nội Cố đến độ xem mấy lần, đều không có ai ở nhà.

"Ân Âm à, hay là chúng ta liên hệ với chủ nhà đi, có khi nào bọn họ dọn nhà rồi hay không?" — Bà nội Cố đề nghị.

Ân Âm gật đầu, cũng chỉ có thể làm vậy. Cô liên lạc với chủ nhà, từ chủ nhà biết được bọn họ không có chuyển đi, cô xin được số điện thoại của mẹ Triệu Trạch Minh, cũng chính là Lý Tiêu Tiêu và điện cho cô ấy.

"...Cô nói cái gì? Hai ngày nay ở nhà tôi không có ai, thằng bé còn ở bên ngoài một mình?" — Đầu bên kia điện thoại Lý Tiêu Tiêu rất là kích động: — "Không thể nào, rõ ràng là tôi để cho mẹ chăm sóc Minh Minh".

"Chúng tôi không thấy bà của Minh Minh". — Ân Âm nói.

Đầu bên kia điện thoại, Lý Tiêu Tiêu đang trầm mặc, một lúc sau cô ấy nói: — "Minh Minh ở bên đó xin phiền cô chăm sóc một thời gian nữa, tôi sẽ lên xe trở về ngay bây giờ".

"Được".

Ân Âm đợi khoảng chừng bốn tiếng đồng hồ mới nhận được điện thoại của Lý Tiêu Tiêu, cô lập tức dẫn Triệu Trạch Minh trở về, vừa đến gần đã nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt.

"Mẹ, mẹ cố ý đúng không? Mẹ cố ý bỏ rơi Minh Minh".

"Cái gì mà cố ý, mẹ chỉ quên thôi".

end 351.

_________________________________________

- truyenhdx.com: __S_K_Y__s -

- Fanpage: Bản dịch 0 đồng -

_________________________________________

352.

"Hơn hai ngày, thằng bé là một con người, vậy mà mẹ có thể quên nó hơn hai ngày sao? Mẹ, Minh Minh không chỉ là con của con mà còn là cháu của mẹ, sao mẹ có thể như vậy? Nếu thằng bé lạc mất, bị bọn buôn người bắt cóc thì làm sao bây giờ?"

"Chẳng phải con nói nó không bị bắt cóc, lại còn được người ta nhặt được hay sao?"

"Mẹ, mẹ nói cho con biết, có phải mẹ cố ý để cho Minh Minh tự mình đi lạc hay không?"

"Đúng vậy, mẹ có ý đó đấy. Tiêu Tiêu à, nó sẽ liên lụy đến con, Triệu Quảng vì không cần nó nên đã ly hôn với con, còn có con với người phụ nữ khác. Con không thể tiếp tục như thế này nữa".

"Con còn trẻ như vậy. Triệu Quảng đã đi rồi, con vẫn có thể đi thêm bước nữa, nhưng bây giờ có thằng nhỏ kia ở đây thì sẽ không ai muốn ở bên con, Tiêu Tiêu, mẹ là vì tốt cho con, từ bỏ đi. Chẳng lẽ con không mệt sao?"

Ân Âm đến gần, chỉ thấy Lý Tiêu Tiêu ngồi xổm trên mặt đất, hai tay che mặt gào khóc.

Lý Tiêu Tiêu gần như sụp đổ, cô ấy không thể phủ nhận rằng những gì mẹ mình nói rất là có lý, nhưng Minh Minh là con của cô ấy, là đứa bé cô ấy hoài thai mười tháng, phải nguy hiểm lắm² mới sinh ra được, thằng bé vừa mới sinh ra đã đáng yêu như ngọc tuyết³, làm sao cô ấy có thể, làm sao có thể đánh mất con trai mình.

[²] Cửu tử nhất sinh: Chín phần chết một phần sống, ý nói nguy hiểm lắm.

[³] ý nói tuyết trắng.

-

Ân Âm thở dài, cũng không lập tức đi vào. Cô đợi một hồi mới gửi cho Lý Tiêu Tiêu một tin nhắn. Đợi đến khi đi vào lần nữa, Lý Tiêu Tiêu đã bình phục lại, chỉ là đôi mất vẫn đỏ hoe. Vừa nhìn thấy Triệu Trạch Minh được Ân Âm dắt theo, Lý Tiêu Tiêu lập tức nhào tới ôm cậu bé vào trong lòng.

"Xin lỗi Minh Minh, xin lỗi, mẹ không nên rời đi". — Mặc dù biết con trai nghe không hiểu, nhưng Lý Tiêu Tiêu vẫn không ngừng xin lỗi và ôm chặt cậu bé.

Mấy ngày trước ở quê có việc quan trọng, cô ấy không thể không trở về một chuyến, nhưng cô ấy lại lo lắng cho Minh Minh, cuối cùng là mẹ cô ấy nói mình sẽ ở lại chăm sóc Minh Minh.

Lại không ngờ, mẹ cô ấy vậy mà lại bỏ nhà đi hơn hai ngày, còn ném Minh Minh ở bên ngoài, hy vọng Minh Minh có thể đi lạc hoặc bị bắt cóc. Cô ấy có thể hiểu lòng tốt của mẹ đối với mình, nhưng cô ấy không thể chấp nhận, cũng sẽ không chấp nhận được.

Cha, bà nội, những người khác của Minh Minh đều bỏ rơi thằng bé, nếu ngay cả người mẹ là cô ấy cũng bỏ thằng bé, thế thì Minh Minh sẽ mất đi người cuối cùng trên thế giới này quan tâm đến nó, vậy thằng bé phải làm sao bây giờ?

Ân Âm nhìn cảnh này, hốc mắt hơi nóng lên, trong lòng có chút chua xót. Cô vốn định nói vài lời khi người nhà của bé Triệu Trạch Minh khi họ trở về, nhưng rốt cuộc bây giờ vẫn phải nuốt xuống hết.

-

Thời gian vội vàng trôi nhanh, chớp mắt đã qua nửa năm.

"Mẹ Mộc Mộc, thế thì cứ quyết định vậy nhé". — Đầu dây bên kia là giọng nam ôn hoà, mặc dù cách một cái điện thoại nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra bộ dạng người đàn ông nở nụ cười trên môi.

Ân Âm tỉnh lại và nói "được", sau đó lập tức cúp điện thoại.

"Là thầy Nguyên kia gọi tới sao?" — Phía sau, người đàn ông ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Ân Âm, cái cằm nhẵn nhụi đặt lên vai cô, có chút buồn bực nói.

Ân Âm: — "Đúng vậy. Nói về cuộc thi đàn dương cầm của Mộc Mộc".

Cố Gia Mộc đã học đàn dương cầm ở chỗ Nguyên Tầm hơn nửa năm, tài năng không phải tầm thường, tiến bộ rất nhanh, Nguyên Tầm đã đề nghị cho Cố Gia Mộc tham gia thi đấu lâu lắm rồi. Nhưng bởi vì Mộc Mộc còn nhỏ nên Ân Âm từ chối.

Thời gian trước Mộc Mộc vừa qua sinh nhật bốn tuổi, Nguyên Tầm lại đến hỏi lần nữa thì Ân Âm mới đồng ý. Mặc dù Mộc Mộc bị tự kỷ, nhưng cô vẫn hy vọng Mộc Mộc có thể kết bạn với những người khác bằng âm nhạc.

Cố Thế An khẽ hừ một tiếng: — "Anh là cha của Mộc Mộc, cũng để lại phương thức liên lạc mà sao cậu ta cứ luôn gọi cho em".

end 352.

_________________________________________

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤️❤️❤️

_________________________________________

#mâysky