Quyển 1 - Chương 3

Những lời này của Lăng Dung khiến cho mọi người nhìn chăm chú.

Lưu Thừa Nghĩa đột nhiên gác lên bả vai Lăng Dung rồi cười nhạo "Mày lớn già đầu rồi còn bị ba mày kêu về nhà ăn cơm? Ha ha ha quả thực cười chết tao!"

Mấy tên đàn em cũng cười nhạo theo, mang theo ánh mắt đồng tình "Mày cũng quá thảm, ngay cả chút tự do cũng không có."

Cũng có tên lưu manh táo bạo "Ăn cơm mẹ mày, có thể đừng làm mất hứng như vậy được không!"

Lưu Thừa Nghĩa lại hiểu rõ mà phất tay "Được rồi, cút đi cút đi, về sau cũng đừng nói tụi tao đi ra ngoài không mang theo mày."

Ở nhà hắn ta cũng sợ nhất là cha già, giận lên thì trực tiếp trừ tiền tiêu vặt của hắn ta, không cần tới roi.

Lăng Dung sảng khoái gật đầu, nhanh chóng chạy đi, lúc chạy đến đường có người mới kêu một chiếc xe taxi báo địa chỉ nhà mình. Nguyên chủ là nhà giàu mới nổi, ba Lăng làm buôn bán lớn kiếm được một chút lời sau đó mua căn biệt thự cao cấp ở khu đế đô, một nhà ba người ở đây.

Mới vừa vào cửa, ba Lăng đang cùng bà xã xem TV thấy hôm nay con gái của mình về sớm thì lắp bắp kinh hãi "Con gái bảo bối sao hôm nay về sớm vậy? Không đi chơi với bạn bè sao con?"

Lấy hiểu biết của bọn họ đối với con gái nhà mình, đó là không chơi đến bảy tám giờ thì sẽ không trở về nhà, cho nên vì nhường nhịn con gái, nhà bọn họ thậm chí còn đổi thời gian ăn cơm chiều.

Ba Lăng liếc đồng hồ trên tay trái một cái, lúc này mới là 6 giờ chiều, tan học cũng chưa được bao lâu.

Mẹ Lăng cũng kinh ngạc thắc mắc sao con gái hôm nay về sớm thế, không khỏi có chút sốt ruột "Cơm mẹ còn chưa có kêu dì làm, Dung Dung có đói bụng không con? Hay là trong người không khỏe? Có muốn đi bệnh viện khám không con?"

Ba Lăng mẹ Lăng rất áy náy với con gái, bởi vì lúc trước hai vợ chồng dốc sức gây dựng sự nghiệp mà bỏ mặc sự trưởng thành của con gái, kết quả khi sự nghiệp thành công rồi trở về nhìn, con gái bọn họ đã trở nên rất phản nghịch lại còn độc lập.

Tiêu chí rõ ràng nhất, đó là khi con gái học tiểu học rất là thông minh, nhưng thành tích lúc cấp hai về sau càng ngày càng giảm xuống, còn thích chạy ra ngoài chơi cả ngay với một đám lưu manh, mà lúc lên cấp ba liền càng nghiêm trọng hơn, cắt mái tóc dài đi rồi còn nhuộm tóc, cả ngày mặc quần áo nam sinh theo sau tụi nhà giàu kia.

Hai vợ chồng cũng muốn giúp con gái sửa lại cho đúng, nhưng kết quả lại không được như mong muốn, cuối cùng hiểu được là do mình giáo dục và quan tâm con quá ít, hai vợ chồng đều áy náy không thôi nên dứt khoát chiều theo con gái, không ngăn cản sở thích của con bé nữa.

Ngay sau đó hai người thấy việc này rất hữu dụng, con gái dần không chán ghét bọn họ nữa, bình thường cũng có thể cười nói vài câu, chuyện này cũng khiến ba Lăng mẹ Lăng thêm kiên định ý nghĩ không quản con gái.

Tiền nhà bọn họ cũng đủ để nuôi dưỡng con gái cả đời, không muốn khiến con thành thù nên hai vợ chồng theo con gái đến bây giờ.

Biết ý nghĩ đôi vợ chồng này, Lăng Dung cũng đồng tình lại có hơi chút chua xót, xin lỗi vì hiện tại cô chiếm lấy thân thể của con gái bọn họ, Lăng Dung thật sự không thể lấy thái độ kia của nguyên chủ để đối xử với bọn họ được.

"Không đói bụng, con lên trước đây." Miễn cưỡng làm ra bộ dáng lãnh nhạt, Lăng Dung nói xong liền chạy về phòng mình.

Có thể nghe được câu trả lời mẹ Lăng đã rất thỏa mãn, lau khóe mắt có chút ướŧ áŧ, bà nức nở nói "Dung Dung nói nhiều hơn hai chữ với tôi rồi, tôi kêu dì giúp việc nhanh chóng nấu cơm ngay đã, kẻo con gái bảo bối phải đói lả."

Vốn dĩ con gái cùng bọn họ nói những lời cơ bản đều là "Ừm, không cần" chỉ có một loại đáp trả này, hôm nay chỉ việc nhiều hơn năm chữ mà thôi, như vậy lại làm cho mẹ Lăng luôn đa sầu đa cảm cảm động.

Ba Lăng cầm tay vợ trong tay an ủi nói "Đừng khóc bà xã, mọi chuyện từ từ sẽ tốt hơn thôi, con gái bảo bối sẽ tha thứ cho chúng ta."

Mà Lăng Dung bỏ lỡ màn cha mẹ rắc cơm chó giờ này đang đứng trước một cái gương to, nhìn mình trong gương so với hệ thống lúc trước miêu tả chỉ có hơn chứ không kém, cô cảm thấy tâm tình rất phức tạp.

Nguyên chủ rốt cuộc gan lớn bao nhiêu mới dám để dáng vẻ này ra ngoài gặp người, chỉ sợ vừa đi ra ngoài đã dọa bạn bè bật khóc.

Lăng Dung chỉnh sửa lại mái tóc ngắn một chút, sau đó đẩy tóc mái chặn nửa bên mặt cô ra sau, nhìn vào gương cuối cùng cũng thấy được khuôn mặt hoàn chỉnh của mình.

Tuy rằng nét mặt không giống hoàn toàn, nhưng vẫn là ngũ quan quen thuộc của Lăng Dung, dung mạo giống với bản thân cô như đúc, không biết là do hệ thống an bài hay là do trùng hợp.

Hiện tại thì cô đã biết màu da tối sẫm này của nguyên chủ hoàn toàn là do tự mình lấy phấn nền đánh lên, Lăng Dung dựa vào ký ức của nguyên chủ nhanh chóng tìm được nước tẩy trang trong ngăn kéo, sau đó nhúng bông bôi hết các lớp trên mặt.

Lúc lau lớp trang điểm đi, lớp phấn nền từng chút bị một bị lột đi, lộ ra làn da trắng mềm như ban đầu của cô, nguyên chủ rất cẩn thận mà chú ý tới cổ, nhưng mà lại quên màu da trên cánh tay.

Nhưng mà dù gì cả ngày cô đều đi theo đám quậy phá kia, một đám đều là trai thẳng, bản thân còn lo chưa xong sao có thể chú ý đến sơ hở này của nguyên chủ.

Hơn nữa dáng người của nguyên chủ và cô đều giống nhau, nguyên chủ không yên tâm còn bọc thêm một lớp ngực, sau đó mặc thêm một cái áo thun khiến ngực càng thêm phẳng, giả thành nam sinh căn bản không ai nhận ra được.

Cuối cùng cũng rửa sạch sẽ toàn bộ phấn nền trên mặt và trên cổ, Lăng Dung vừa lòng khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc của cô ở trong gương.

Dung mạo tinh xảo như tranh đủ để mơ hồ mọi giới tính, xen vào đó là khuôn mặt không phân biệt thiếu niên hay thiếu nữ, một đôi mắt đuôi hơi cong, phảng phất như mang ánh mắt duyên dáng đa tình, mi mắt cong dài như cây quạt nhỏ, lông mày thanh tú cùng với cái mũi làm gương mặt này nhiều thêm phần tuấn tú của thiếu niên.

Cánh môi hơi mỏng không đánh cũng hồng, căn bản không cần phải son môi hay trang điểm thêm, khi thiếu nữ không nói lời nào, hai cánh môi kia tự nhiên hơi hơi mở ra, làm người ta mơ hồ có thể nhìn thấy hàm răng trắng bên trong, môi hồng răng trắng, thật sự chính là dáng vẻ này.

Chỉ tiếc hiện tại phối hợp với cái đầu đầy màu sắc với phong cách Smart chẳng ra sao cả, vẫn khiến Lăng Dung cảm thấy cay đôi mắt như cũ, nếu không phải lo lắng mình lập tức thay đổi quá lớn khiến cho mọi người hoài nghi, Lăng Dung hiện tại đã lao ra khỏi cửa tìm một cửa hiệu cắt tóc nhuộm đầu tóc trở về, chỉnh sửa cái tóc ngắn thật tốt.

Thôi cô vẫn nên nhịn một chút, ngày mai còn phải tiếp tục làm phong cách Smart đến trường học, qua đoạn thời gian nữa tìm lý do thích hợp rồi lại đổi trở về.

Sau khi tự mình xử lý gương mặt quan trọng này, Lăng Dung cuối cùng cũng nhớ tới mình hiện tại còn là học sinh lớp 11, học sinh thì không cần đi làm, nhưng vừa mới chuẩn bị đi kiếm cặp sách để xem mình có bài tập gì để làm hay không, Lăng Dung đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Cô là một học sinh hư, đi học không nghe giảng, tan học thì lông bông, ngay cả lúc lên cấp ba có thể vào học trường trung học số 1 Đế Đô cũng là do ba cô tiêu tiền để vào.

Trường trung học số 1 Đế Đô là trường cấp ba tốt nhất, đồng thời trên danh nghĩa còn bao gồm trường tiểu học số 1 Đế Đô và trường trung học cơ sở Đế Đô.

Tuy không từ chối các học sinh dùng quan hệ để vào, nhưng lớp chọn của trường trung học số 1 Đế Đô là đại diện của trường học, giáo viên dạy luôn nghiêm khắc, nên dù có nhiều tiền cách mấy cũng không mua được lớp chọn, trừ phi là thi được bằng bản lĩnh.

Bởi vậy cái tên Lưu Thừa Nghĩa này tuy trong nhà có tiền nhưng thành tích không tốt như Lăng Dung, cũng chỉ có thể tiêu tiền để tiến vào lớp thường của trường.

Hơn nữa hôm nay tan học nguyên chủ vội vã cùng bọn Lưu Thừa Nghĩa đi dạy dỗ nam chính, ngay cả cặp sách cũng không mang về.

Cho nên, cô, không có cặp sách, cũng không có bài tập.

Đương nhiên cho dù có, nguyên chủ cũng không phải là người sẽ làm bài tập.

Việc này làm cho người (Lăng Dung) cảm thấy mình là một học trò ngoan tâm tình không khỏi có chút phức tạp.

Cũng may không bao lâu sau, dưới lầu truyền đến tiếng mẹ Lăng kêu cô ăn cơm, cũng tạm thời giảm bớt nhàm chán vì Lăng Dung không có việc gì làm.

Lăng Dung vừa mới xuống, khuôn mặt kia liền dọa ba Lăng mẹ Lăng hoảng sợ, con gái bảo bối của bọn họ từ trước đến nay đối với cách trang điểm của mình rất là vừa lòng, chưa đến lúc ngủ sẽ không bôi đi, sao hôm nay lại chịu lộ khuôn mặt nhỏ xinh đẹp này ra rồi?

Nhận thấy được nghi vấn của hai vợ chồng, Lăng Dung lời ít mà ý nhiều "Đối với làn da không tốt."

Tay trang điểm già đời như mẹ Lăng lập tức thấu hiểu, à, thì ra là do con gái ghét bỏ việc dùng đồ trang điểm trong một thời gian dài sẽ không tốt cho làn da, cũng đúng, cho dù có là đồ trang điểm đắt tiền cũng sẽ gây tổn thương đến làn da, con gái bảo bối của bà tuy mặc đồ con trai, nhưng tóm lại vẫn là một cô gái, bây giờ cũng đã biết làm đẹp.

Nhưng mà giây tiếp theo mẹ Lăng lại lập tức đắm chìm trong vui sướиɠ khi con gái nói với bà hơn năm chữ, mặc kệ lý do là gì, chỉ cần con gái có thể tha thứ cho bậc cha mẹ không xứng với chức như bọn họ, bình thường chịu nói chuyện thêm ít lời với bọn họ, trong lòng bà cũng đã rất thỏa mãn.

Trong phòng bếp dì giúp việc cuối cùng cũng bưng đồ ăn lên bàn, một nhà ba người chính thức bắt đầu ngồi xuống ăn cơm.

Nhận thấy được tâm tình con gái hôm nay không tệ, mẹ Lăng thử kẹp một miếng thịt kho tàu lên đặt trong chén của Lăng Dung, Lăng Dung hơi ngạc nhiên, không biết sao càng thêm chua xót trong lòng, vì thế không có gắp đồ ăn của mẹ Lăng ra ngoài như nguyên chủ, mà miếng thịt kia vào mồm.

Ánh mắt mẹ Lăng sáng lên, lại cẩn thận gắp thêm một con tôm đưa vào trong chén của con gái, biết con gái không thích ăn dấm nên bà không có chấm qua dấm.

Lăng Dung kỳ thật không thích tôm, không phải do không thích ăn mà là ngại lột vỏ quá phiền phức, giống như lúc ăn cá còn phải lột xương vậy, cô thấy phiền phức cho nên cũng không thích ăn cá.

Nhưng lúc này đây Lăng Dung không có từ chối, dùng chiếc đũa kẹp muối tôm kia lên, cô trước tiên dùng hàm răng nhỏ cắn rớt phần đầu con tôm, sau đó từ từ dùng miệng lột vỏ tôm ra, như vậy thì không cần phải làm dơ tay.

Nếu không phải có con gái ở đây, mẹ Lăng lúc này sợ đã nức nở ra tiếng, một đôi mắt đẹp nổi lên ánh nước.

Ba Lăng đau lòng cho bà xã, cố ý pha trò nói giỡn nói "Bà xã, bà chỉ gắp cho con gái mà không gắp đồ ăn cho tôi thật ghen tị quá đi, bảo bối nhỏ không thích dấm, tôi lại thích chết đi được."

Chồng một câu hai nghĩa khiến mẹ Lăng nín khóc mỉm cười, giận liếc mắt chồng một cái sau đó cố ý gắp tôm chấm dấm đưa đến trong chén ông "Ăn dấm của ông đi."

Ba Lăng cười hắc hắc buông đôi đũa bắt đầu lột tôm.

Vẫn là không tránh thoát được vận mệnh bị nhét đầy cơm chó.

Lăng Dung "..."

Yên lặng ăn cơm không nói lời nào.