Quyển 2 - Chương 52

Sao lại vậy chứ!

Cô cực khổ giả bệnh để giúp anh giải quyết vấn đề, thế mà khi về ngay cả bóng dáng cũng không thấy!

Cô hỏi Cao Cảnh Hành, đối phương sâu xa nhìn cô một cái rồi trả lời: “Ninh Diễm còn đang ở phòng tập luyện, gần đây tâm trạng của anh ấy không tốt lắm.”

Tâm trạng không tốt, chẳng lẽ còn đang phiền não về chuyện trên mạng? Hiện giờ internet phát triển đem lại nhiều tiện ích cho mọi người, nhưng đồng thời cũng xảy ra hiện tượng bạo lực mạng, cha của Cố Ninh Diễm là bởi vì bạo lực mạng mà tự sát, Lăng Dung nghĩ vậy thì lo lắng, nói phải đi tìm người.

Cố Ninh Diễm đương nhiên biết hôm nay là ngày Lăng Dung trở về, ai cũng có thể không biết, chỉ có anh là luôn muốn nhìn thấy cô đầu tiên, muốn biết hỏi thăm sức khỏe cô có tốt không, muốn biết cô có đang vui không.

Hai ngày ngắn ngủn này, trong đầu anh toàn là hình ảnh thân mật của giám đốc Thịnh Việt với Lăng Dung ở bệnh viện, như tự ngược vậy.

Hai ngày suy nghĩ miên man khiến anh sợ mất mật, anh không dám đi gặp cô, sợ vừa nhìn thấy cô đã bộc ra tất cả cảm xúc của mình, tình cảm quá mức mãnh liệt như vậy, nhất định sẽ dọa cô sợ.

Với lại giám đốc của Thịnh Việt…… Ánh mắt quan tâm nhìn về phía Lăng Dung của người đàn ông kia quá mức rõ ràng, anh vĩnh viễn không thể so với người đàn ông kia được.

“Ninh Diễm, anh ở bên trong à?” Bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc của Lăng Dung.

Là…… Lăng Dung?

Cố Ninh Diễm sửng sốt không chớp mắt nổi, không biết Lăng Dung đã đi đến cạnh anh từ lúc nào, cô còn vừa đi vừa nhẹ giận: “Anh sao lại không tới đón tôi thế? Mới có hai ngày mà đã khiến cho chúng ta xa lạ rồi sao?”

“Không…… Không đâu, sao có thể chứ?” Nghe thấy lời này, Cố Ninh Diễm liền phủ nhận.

“Vậy anh làm gì mà không tới đón tôi, ai cũng đi hết!” Cố Ninh Diễm mới ngưng tập luyện, Lăng Dung theo thói quen mà đến gần.

Cố Ninh Diễm thấy cô hơi dựa vào mình, liền xích ra để tránh tị hiềm, nhưng đã bị Lăng Dung nhận ra.

【Anh ấy trốn tao?!】Lăng Dung kinh ngạc.

【……】Hệ thống không nói chuyện, nó còn có thể nói cái gì chứ, chỉ là ghen thôi mà, dỗ một chút là được rồi.

“Để tôi dựa một lát đã, tôi mới từ bệnh viện về nên có hơi nhức đầu.” Lăng Dung yếu ớt dựa một tay lên vai anh.

Lời này ngay lập tức khiến Cố Ninh Diễm không dám trốn nữa, trái tim anh ngập tràn sự lo lắng, anh sợ Lăng Dung lại ngất xỉu, Cố Ninh Diễm lập tức ôm lấy cô vào trong ngực mình, cũng nhanh chân đỡ người ngồi xuống ghế, lời nói quan tâm cũng bật thốt ra trong miệng: “Sao lại không ở bệnh viện nghỉ ngơi thêm mấy ngày, đợi đến khi nào khỏe lại rồi hẳn về? Giờ sao rồi, đầu còn đau không?”

Lăng Dung bật cười: “Sao rồi, không trốn tôi nữa à?”

Cố Ninh Diễm theo bản năng né tránh ánh mắt, không dám nhìn về phía Lăng Dung, anh có thể nói như thế nào đây? Chẳng lẽ nói anh đang ghen với người đàn ông có thể đường đường chính chính đối tốt với Lăng Dung sao? Hay tự trách mình không thể cho Lăng Dung tài nguyên tốt?

“Nói đi, lý do hôm nay anh không tới được.” Lăng Dung cố ý túm chặt cổ áo chàng trai kéo xuống, khuôn mặt hai người xích lại gần, nếu có các “Dung Diễm” ở hiện trường, chắc là sẽ chạy nhanh tới ấn đầu hai người lại quá.

Dưới ánh nhìn chăm chú của đôi mắt đen xinh đẹp, Cố Ninh Diễm rầy rà nói: “Tôi nghĩ rằng…… Giám đốc của công ty cậu sẽ đưa cậu về, quan hệ của hai người hình như rất tốt……”

Lời nói đầy mùi dấm, Lăng Dung nghe thấy được sự ghen tuông trong đó, cô nhanh chóng biết được nguyên nhân chành trai khác thường.

Vậy nên anh ăn dấm của anh trai của cô? Chẳng lẽ anh không biết giám đốc của Thịnh Việt họ Lăng sao?!

Cao Cảnh Hành: Tất cả vì anh em, giấu kín thân thế và danh tiếng.

Chàng trai ăn dấm nghiêm túc hơn bình thường, nhưng khi đối mặt với Lăng Dung lại thể hiện sự ấm ức, khiến Lăng Dung có ý muốn trêu đùa.

“À…… Anh nói về anh ấy à, anh ấy bình thường bận làm việc lắm, lần này tôi vào bệnh viện nên mới dọa anh ấy sợ chạy từ công ty tới thăm tôi, tôi hết bệnh rồi thì anh ấy phải làm việc tiếp thôi.” Từng câu nói của Lăng Dung đều thể hiện mối quan hệ thân mật với đối phương.

Làm giám đốc của một công ty lớn như Thịnh Việt mà còn bỏ công việc tới thăm cô, chắc chắn là quan hệ thân thiết! Lời này như một con dao đâm vào trái tim của Cố Ninh Diễm.

“Hơn nữa lần này gặp anh ấy tiện tôi nhờ anh ấy làm một chuyện, có anh ấy làm tôi rất yên tâm.” Lăng Dung cười tự nhiên, thể hiện sự tin tưởng người kia.

Cố Ninh Diễm cảm thấy mình sắp trở thành hủ dấm, trái tim như bị vỡ nát.

Ánh mắt Lăng Dung lặng lẽ nhìn thoáng nhìn biểu cảm tồi tệ của chàng trai, Lăng Dung cười đắc ý, nhưng cô cũng hiểu rõ mọi chuyện đều không nên ép quá, nên uyển chuyển nói: “Đúng rồi, Ninh Diễm, chuyện ngày đó anh đừng nói ra ngoài nhé, tôi không muốn mọi người biết đầu, chuyện lúc trước tôi lừa anh, anh sẽ không giận tôi chứ.”

Nghe được nửa câu đầu thì Cố Ninh Diễm cực kỳ đau lòng, cho rằng Lăng Dung không muốn anh nói bậy chuyện cô ở bên giám đốc Thịnh Việt, nhưng nghe tới nửa câu sau khiến anh có chút ngốc: “Cậu gạt tôi cái gì?”

Lăng Dung ngồi trên ghế giang hai chân ra, đôi tay gác lên hai chân, khuôn mặt thì ngoan ngoãn: “Thì việc lúc trước tôi kêu không phải là đi cửa sau ấy? Tôi lừa anh đó, thật ra do anh trai tôi sắp xếp nên tôi mới vào đây được, anh đừng nói chuyện tôi là em trai của giám đốc Thịnh Việt ra ngoài đấy, nếu không tôi không chơi với anh nữa đâu.”

Thấy nơi này không có camera nên Lăng Dung mới dám nói ra trực tiếp như vậy, cô nói xong rồi lại chớp đôi mắt to vô tội nhìn Cố Ninh Diễm, nhìn dáng vẻ ai cũng không trách nỗi.

Cố Ninh Diễm đứng ngây ngốc tại chỗ, có phải anh đã nghe được chuyện không nên nghe rồi không?

“Cậu nói…… giám đốc Thịnh Việt, là anh trai của cậu ư?!” Cố Ninh Diễm đột nhiên liếc nhìn về phía Lăng Dung, anh không dời tầm mắt mà nhìn chằm chằm vào cô.

“Đúng vậy, tôi tên Lăng Dung, giám đốc của Thịnh Việt tên là Lăng Việt, anh ấy không phải là anh trai tôi thì là ai chứ?” Lăng Dung nói như thể đương nhiên, “Anh đừng nói cho người khác nhé!”

Cố Ninh Diễm theo thói quen mà gật đầu với tất cả yêu cầu của Lăng Dung, nhưng tới khi anh tiêu hóa câu nói của Lăng Dung, thì sửng sốt hỏi: “Nhưng Cao Cảnh Hành nói…… giám đốc Thịnh Việt không phải họ Lăng mà?”

Anh đau khổ suốt hai ngày nay vì cái gì chứ?

Lăng Dung cũng nghĩ được tại sao Cao Cảnh Hành lại làm vậy, cậu ấy cũng có ý tốt, nên cô giúp cậu ấy tìm cái cớ: “Bình thường anh trai tôi ít khi lộ diện lắm, chắc do Cảnh Hành không biết thôi.”

“Vậy nên các người thật sự là anh em!” Cố Ninh Diễm không khỏi nâng cao giọng hỏi lại vấn đề này.

“Còn sao nữa, thế anh nghĩ tụi tui là quan hệ gì?” Lăng Dung liếc anh một cái.

Thôi được rồi, bây giờ sự thật đã được tiết lộ, Cố Ninh Diễm cảm thấy anh như nhảy xuống sườn núi sắp chết, nhưng khi rơi xuống lại phát hiện có sợi dây thừng kéo mình lên, giúp bản thân tránh được một kiếp.

Giờ Cố Ninh Diễm nào còn để ý đến chuyện Lăng Dung có lừa anh đi cửa sau không nữa chứ, khi biết Lăng Dung và giám đốc Thịnh Việt không phải một đôi, anh như được vớt khỏi sự tuyệt vọng.

“Vậy…… Người lúc trước cậu nói chuyện điện thoại cũng là anh ấy sao?” Đã giải quyết vấn đề “Bạn trai”, Cố Ninh Diễm lại nhớ tới “Bạn gái”.

“Đúng vậy, lúc đó anh ấy lo tôi ở đây chịu ấm ức, nên tôi gọi để báo bình an.”

Đôi mắt Cố Ninh Diễm ngay lập tức mở to, Lăng Dung của anh chưa bị ai cướp đi cả, anh còn có thể theo đuổi cô, thật tốt quá.

Anh biết hai người không có khả năng ở bên nhau, cũng biết sẽ có một ngày mình phải nói lời chúc phúc tới người ấy, nhưng ít nhất ở hiện tại, nó vẫn chưa xảy ra.

Haiz, thật là ngốc, Lăng Dung thầm thở dài khi nhìn thấy chàng trai vui vẻ bởi lời giải thích của cô, vì thế cô lại nói cho anh một tin tức tốt: “Chuyện của anh, tôi đã nhờ anh trai tôi giúp rồi á, chắc sẽ nhanh có kết quả thôi, anh cũng đừng để ý mấy câu nói trên mạng.”

Lời này tất nhiên là tin vui lớn với Cố Ninh Diễm rồi, anh không dám tin nhìn Lăng Dung, thật cẩn thận hỏi: “Cậu nói là chuyện của cha tôi sẽ được sửa lại sao?”

Lăng Dung nở nụ cười cho anh một câu trả lời khẳng định: “Nhất định có thể giúp cha anh lấy lại thanh danh.”

Lúc này Cố Ninh Diễm không nói được nên lời, anh không kìm nén được trái tim kích động của mình mà ôm chặt Lăng Dung vào trong lòng, sao anh có thể không yêu người này, sao có thể không yêu cô được chứ!

Hôm nay Lăng Dung đã mang lại cho anh quá nhiều niềm vui, có lẽ không ai có thể biết được tâm trạng của anh lúc này vui như thế nào.

“Cảm ơn…… Cảm ơn cậu A Dung.” Chàng trai anh tuấn cuối cùng không kìm nén được nữa, anh nói ra danh xưng mà anh chỉ dám nói ở trong lòng, Lăng Dung cũng không nói gì, chỉ để bàn tay trên lưng chàng trai, vỗ về anh thay lời an ủi.

Cố Ninh Diễm lưu luyến buông cô ra, anh có chút rối rắm nói: “Thế tôi phải làm gì mới có thể cảm ơn giám đốc Lăng được đây?” Đối phương đã giúp anh một việc lớn đến thế, ân tình này không thể cứ cho qua như vậy được.

“Ân tình này đương nhiên là anh thiếu tôi rồi, đợi tôi nghĩ kỹ rồi sẽ nói cho anh biết. “Lăng Dung dùng sức túm cổ áo trong tay, sau đó buông tay nhẹ nhàng đẩy anh ra.

Lúc này Lăng Dung có kêu anh làm gì anh cũng đều sẽ đồng ý, anh nhìn người thương trước mặt mà tâm trạng càng thêm sung sướиɠ, yêu chiều cười: “Được.”

⁎⁎⁎

Quả nhiên như lời của Lăng Dung, mọi chuyện nhanh chóng được hé lộ.

Đề tài # Cú plot twist lớn! Trần Hạo Thiên sao chép, thương xót cho người viết hộ # nhanh chóng xông lên top 1 hotsearch, ngay lập tức gây ra sóng to gió lớn ở trên mạng.

Ở dưới tin nóng, có một tài khoản không rõ thông tin tung ra hợp đồng của Trần Hạo Thiên và những người viết hộ, cả tin nhắn và cuộc trò chuyện cũng bị tung ra, không đến mười phút sau, những thông tin này được chia sẻ khắp internet.

【Trời đất ơi! Dưa to long trời lỡ đất lun! Trần Hạo Thiên thế mà lại là người đạo văn?! Hơn nữa phía sau còn một nhóm chuyên môn viết hộ nữa chứ?! 】

【Account marketing đừng tùy tiện bịa đặt nữa, các tác phẩm kinh điển của ngài Trần sao người viết hộ có thể viết ra được! Mấy cái này là giả hết đó!】

【Lầu trên chắc tính tẩy trắng cho chính chủ nhỉ, có đại thần đứng ra kiểm tra nói không có dấu vết chỉnh sửa rồi đó, tất cả đều là thật, Trần Hạo Thiên là người sao chép!】

Trong khi đó, Trần Hạo Thiên mới vừa về nhà, định đi nghỉ ngơi thì nhận được điện thoại của trợ lý.

“Không xong rồi…… Ngài mau xem Weibo đi! Chuyện của ngài bị đưa ra ngoài ánh sáng rồi!”