LƯU MANH BABA NUÔI BÉ CON (1)

Trần Dã sinh tháng mười hai , tuổi mụ vừa đủ 19 tuổi đã có một con trai.

Trước khi tròn 20 tuổi, con trai duy nhất của Trần Dã qua đời, và một tháng sau, anh cũng vậy.

——

Lúc này đã là ban đêm, trong căn nhà thuê nhỏ bé ẩm thấp, một thiếu niên đang nhắm mắt nằm ở trên giường, giống như đang gặp ác mộng.

Bởi vì đang là mùa hè thời tiết nóng bức, thân trên anh không mặc áo, bên dưới chỉ mặc một cái quần đùi màu đen.

Nửa trên cơ thể lộ ra màu mật ong, cơ bắp cuồn cuộn, có thể thấy cơ bụng sáu múi gọn gàng, đường cong uyển chuyển gợi cảm, nếu nhìn kỹ có thể thấy từ bả vai đến trước ngực của thiếu niên hình như có hình xăm, là một bông hoa Bỉ Ngạn.

Ánh trăng mờ nhạt xuyên qua khe cửa sổ nhỏ chiếu vào người thiếu niên, phản chiếu lên gương mặt có chút non nớt với hàng lông mày sắc bén.

Không còn nghi ngờ gì nữa, thiếu niên là một người rất ưa nhìn, nhưng cặp lông mày kiếm và hình xăm trên người khiến anh trông dữ dằn hơn một chút.

Trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh có mấy bao thuốc lá, gạt tàn bên trong đầy tàn thuốc.

Trần Dã gặp ác mộng, nói là ác mộng nhưng sự thật rằng nó đã xảy ra.

Trong mơ, anh có một đứa con trai.

Đó là một đứa bé mới mấy tháng tuổi trắng trẻo mập mạp , mà bản thân Trần Dã cũng mới 19 tuổi, còn cần có bạn gái nuôi nấng. Anh lúc đó chỉ là lưu manh không có việc làm , sao có thể nuôi được đứa trẻ đó.

Trong mơ, Trần Dã trên tay cầm một cái giỏ trúc đi trên đường , trên giỏ trúc phủ một mảnh vải, người đi đường không để ý, cho dù có để ý cũng không đoán ra được trong giỏ trúc là cái gì.

Trần Dã suốt đường đi mang theo một cái giỏ, vừa đi vừa nghỉ tới tận nửa đêm mới tới cổng cô nhi viện.

Lúc này đã là nửa đêm, căn bản không có người qua lại, chung quanh rất yên tĩnh.

Trần Dã cầm giỏ trúc đứng ở cửa cô nhi viện, ngẩng đầu nhìn cánh cổng lớn khá đẹp , anh đã tìm rất lâu, đây là cô nhi viện tốt nhất thành phố H, nghe nói thường xuyên có nhà giàu tới làm việc thiện. Lâu lâu sẽ có gia đình khá giả đến nhận con làm con nuôi, dù họ không nhận con nuôi thì những đứa trẻ ở đây vẫn sống tốt, đủ ăn đủ mặc, được đến trường khi lớn.

Ở đây cũng không có chuyện ngược đãi trẻ em.

Không biết nhìn bao lâu, Trần Dã mới ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đặt cái giỏ trúc nặng trịch trong tay xuống.

Hai tay hơi siết chặt, nhưng cuối cùng cũng buông ra, giây tiếp theo, anh nhẹ nhàng vén mảnh vải trên giỏ trúc lên, liền đυ.ng phải một đôi mắt trong veo sạch sẽ.

“Ê a nha” Giọng nói của đứa bé non nớt mềm mại, giống như kẹo bông gòn mà Trần Dã đã từng ăn.

Trông thấy anh, bé con có vẻ rất vui, vẫy bàn tay nhỏ bé trắng múp như ngó sen, hướng tới anh như muốn chào hỏi.

Trần Dã không chút nghĩ ngợi vươn tay muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia, nhưng bàn tay nhỏ bé kia lại nắm lấy ngón tay út của anh, trái tim Trần Dã lúc này hơi nóng lên như bị phỏng.

Đó là loại cảm giác gì, Trần Dã không thể miêu tả được, đến động cũng không dám động, sợ làm tổn thương bàn tay mềm mại của đứa bé.

Nhưng nghĩ đến mục đích đến đây của mình, anh vẫn cố gắng rút ngón tay ra.

Môi mỏng mím chặt, lông mày cũng nhíu lại, mang theo một chút không kiên nhẫn nói: "Tiểu bảo bối, không được, ta không thể mang ngươi theo, ngươi chỉ cần ở lại đây. Sau này sẽ có một tương lai tốt hơn “.