TG2 - Chương 4: Người nam nhân này là của ta

Mặt hắn trở nên bi thương, lông mày đen dày nhíu lại cùng một chỗ, trong mắt lộ ra đầy sự đau lòng.

Tô Tuyết Vi cắn môi, rũ mắt xuống, che đi một đạo lưu quang. Nàng muốn cười nhưng lại không thể không giả bộ điềm đạm đáng thương.

Bởi vì đã xem cốt truyện nên nàng biết, người đàn ông trước mắt này có một sở thích mà chính hắn cũng không rõ, hắn đối với những người đang chịu cực khổ thì không có chút năng lực chống cự nào. Nên đó là lí do mà hắn đã giúp Liễu Cầm Chi.

Người đàn ông tên là Bạch Nghiên, là một giáo sư tại một nhạc viện nổi tiếng, rất thành công và nổi tiếng trong thế giới âm nhạc.

Trong thế giới cũ, Tô Tuyết Vi trường kỳ bị cha nuôi lăng nhục nên e ngại hết thảy người khác phái. Sau khi vị cha mới này xuất hiện, trên cơ bản đều ở trong phòng của mình, ngay cả cửa cũng rất ít đi ra.

Liễu Cầm Chi vẫn cảm thấy nàng chướng mắt, tạm thời lại không thể diệt trừ nàng, liền đưa nàng ra nước ngoài, phái người giám thị.

Trong hoàn cảnh xa lạ, trời sinh cô không có cảm giác an toàn, giống như một con thú nhỏ hoảng sợ, cả ngày co rụt trong căn hộ, nơi nào cũng không dám đi. Mà Liễu Cầm Chi cố ý an bài người bên cạnh nàng, khi nàng không chú ý, làm cho nàng nhiễm ma túy.

Liễu Cầm Chi hào phóng bỏ tiền ra, chỉ cần Tô Tuyết Vi nghiện một lần, liền có người dâng hai tay cho nàng. Khi đó nàng cho dù biết mình muốn cự tuyệt, cũng không có biện pháp cự tuyệt.

Tô Tuyết Vi tròn mười tám tuổi không lâu thì Liễu Cầm Chi phái người đưa cho nàng một văn kiện để ký tên. Nàng lúc đó đang trầm mê ma túy, cả ngày đầu óc trở nên hỗn độn nên căn bản không biết mình ký cái gì.

Sau khi chuyển nhượng tài sản, Liễu Cầm Chi chiếm được tài sản của chồng cũ, đương nhiên sẽ không tài trợ cho Tô Tuyết Vi sử dụng ma túy nữa, cô chưa từng đi học, căn nhà thuê cũng đã đến hạn nên bị chủ nhà đuổi ra ngoài.

Không có xu nào, cô chỉ có thể sống dưới cầu vượt. Mỗi lần nghiện ma túy, chỉ có thể dựa vào việc bán thân kiếm tiền mua ma túy, thế cho nên mới hơn hai mươi tuổi nàng đã bị nhiễm bệnh, chết thảm trong phòng cho thuê.

Tô Tuyết Vi tự biết khi mình chưa chết, cũng từng là nữ phụ độc ác. Cô thiết kế không ít bẫy nhỏ cho tiểu bạch hoa, hận đến sâu, cũng hận không thể đối phương chết nhưng lại chưa từng giống như Liễu Cầm Chi, đối với một thiếu nữ vô tội, làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.

Nếu nguyên chủ yếu trả thù, nàng tự nhiên là muốn hoàn thành nhiệm vụ. Đầu tiên, cô ấy không thể bị đuổi đi, nếu không, tất cả mọi thứ là vô ích.

Người đàn ông trước mắt này, chính là bước đột phá lớn nhất của nàng.

Lần đầu tiên Bạch Nghiên nhìn thấy Liễu Cầm Chi đã kích hoạt yếu tố thương tiếc kẻ yếu đuối trong thân thể hắn. Lúc ấy hắn thấy Liễu Cầm Chi đang khóc, lại không cẩn thận nhìn thấy vết thương chưa khép lại trên người nàng, trái tim lập tức thắt lại.

Hiện tại Tô Tuyết Vi phải làm, chính là muốn đem tâm lý bệnh trạng của Bạch Nghiên mở rộng tối đa. Tập trung tất cả sự chú ý của hắn lên cơ thể của cô.

"Vết thương trên người của con còn đau không?" Hắn hình như từ trước đến nay đều ôn nhu nhẹ nhàng như vậy.

Tô Tuyết Vi thở hổn hển giống như là cực kỳ khẩn trương. Bộ ngực mềm mại phập phồng không ngừng, đầṳ ѵú lặng lẽ đứng thẳng. Cô gái nhỏ thở dốc kịch liệt, bộ ngực cũng không ngừng phập phồng, khiến người ta không thể rời mắt.

Bạch Nghiên đang muốn tiếp tục truy vấn, Tô Tuyết Vi xoay người bỏ chạy, đầu ti đang nhô ra rất khéo léo tựa như lơ đãng, lướt qua ngón tay hắn còn chưa thu hồi. Không đợi hắn cảm nhận được sự mềm nhũn kia, cũng đã nhanh chóng biến mất.

Thiếu nữ vội vàng chạy đi, tiếng “phốc phốc” vang lên, cô nhanh chóng biến mất ở đầu cầu thang. Sau đó, anh nghe thấy tiếng cửa phòng đóng chặt.

Cả người hắn vẫn luống cuống ngồi trước cây đàn dương cầm, đầu ngón tay phảng phất còn có xúc cảm cọ đến thân thể cô, ngứa ngáy đến mức chui vào tim.

Hắn buông ngón tay xuống, chạm vào đàn dương cầm, tiếng đàn khuếch tán, rốt cục thu hồi thần trí. Một khúc "ánh trăng" mềm mại giống như cát mịn, chậm rãi lan truyền.

Liễu Cầm Chi nghe điện thoại xong rồi trở về, cô thấy sườn mặt Bạch Nghiên đánh đàn, không khỏi nhìn theo một cách si mê. Cô ta chậm rãi đi đến bên sô pha ngồi xuống, ánh mắt như si như say nhìn người đàn ông bị ánh sáng bao phủ trong đó.

Người nam nhân này là của nàng.