TG3 - Chương 5: Tôi có phải người đàn ông đầu tiên không?

Thiếu nữ chưa trải qua nhân sự thì làm sao có thể nghe qua trêu chọc như vậy, cho nên Tô Tuyết Vi chỉ là liên tục khóc, cũng không trả lời lời hắn.

Nhưng tầm mắt nhìn chằm chằm như muốn thiêu đốt khiến cô ửng đỏ cả người, trông có vẻ oánh nhuận đáng yêu.

"Hàn Triết, anh không thể như vậy, như vậy là không đúng..." Giọng nói cô gái nhỏ vẫn mềm nhũn như trước, không có chút sức răn đe nào. Đôi mắt ướŧ áŧ càng lộ ra vẻ điềm đạm đáng thương, thoạt nhìn thập phần dễ khi dễ.

Điều này làm cho trái tim Hàn Triết nhịn không được ngứa ngáy, có một cỗ xúc động rất khó hiểu dần dần đột phá tâm phòng bị của anh, tựa như sẽ biến anh thành tồn tại kỳ quái lại đáng sợ gì đó.

Bàn tay to bao lấy một bộ ngực lớn đang run rẩy: "Một tay cũng không nắm được, thật lớn.”

Thanh âm cảm khái lập tức truyền đến trong tai Tô Tuyết Vi, đáy mắt thiếu niên ngoại trừ khϊếp sợ ra, còn có ngọn lửa cuồng nhiệt càng diễn càng mạnh, đem thân thể nàng đều thiêu đốt.

Tứ chi mềm nhũn vô lực, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng cao. Cả người nàng có một tầng mồ hôi mỏng, bộ ngực đầy đặn càng có vẻ đặc biệt trắng.

Dưới hô hấp dồn dập, một đôi sữa lớn tựa như tuyết phong sắp sụp đổ, hai trái hồng quả phấn nộn đáng yêu đều không khỏi theo đó lắc qua lắc lại một cách mê người.

"Tô Tuyết Vi, tôi có phải là người đàn ông đầu tiên sờ sữa của em không?"

Đầu ngón tay thiếu niên bóp chặt một đầṳ ѵú đỏ bừng rồi hắn dùng sức kéo một cái. Đầṳ ѵú bị kéo đến biến thành hình dạng khác khiến Tô Tuyết Vi vì không muốn làm cho mình càng đau, nàng chỉ có thể dùng sức nâng ngực lên.

Nhưng cô ấy có cực hạn, Hàn Triết thì không. Hắn kéo đến một độ cao mà cô không còn cách nào tiếp cận rồi mạnh mẽ buông ngón tay ra.

Thân thể mềm mại kiệt lực ngã xuống, bầu ngực sữa to lớn tựa như cái bánh pudding chấn động không ngừng. Khác biệt duy nhất chính là, cái đầṳ ѵú bị khi dễ kia trong nháy mắt sung huyết, càng thêm một chút diễm lệ mị sắc.

"Đau quá, Hàn Triết, tôi cầu xin anh, đừng như vậy, tôi sợ." Tô Tuyết Vi không trả lời vấn đề, chỉ là liên tục khóc lóc. Cô càng khóc đến dùng sức, thân thể càng run rẩy, sữa lắc đến hoa cả mắt, Hàn Triết đều hoài nghi mình sắp choáng váng.

"Ta không phải người tốt, ta tưởng em biết." Anh bám người chống hai tay, khuôn mặt tuấn lãng che hết tầm mắt của cô, "Tôi vừa nói với em, em không buông tôi ra, sẽ hối hận. Em không nghe, nên phải chịu hậu quả, được chứ?”

Đầu ngón tay anh lướt qua khóe mắt đỏ bừng của cô rồi lau đi một giọt nước mắt. Lực đạo vuốt ve không nhẹ không nặng rất nhanh khiến cho làn da non nớt của thiếu nữ đỏ bừng.

"Nhưng mà, không phải anh thích Ngôn Hinh Nguyệt sao?" Cô nhỏ giọng, không thể nghe thấy, nhưng lại giống như tiếng tố cáo, rơi vào trong tai. Nó không giống như vẻ ngoài mềm nhũn mà giống như một cái búa tạ đập vào trong lòng Hàn Triết.

Trong tầm mắt, thiếu nữ rũ xuống hàng lông dài rậm rạp, che dấu rất tốt cảm xúc trong đáy mắt nàng.

Những lời này hỏi ra khỏi miệng, trong phòng xuất hiện yên tĩnh. Không ai nói chuyện, sự im lặng kéo dài trong một thời gian dài.

Hàn Triết không hiểu sao có chút phiền não, bị người ta trực tiếp chọc thủng tâm sự, không chỉ kích phát lòng xấu hổ của anh, càng làm cho hành động hiện tại của anh trở nên không biết làm sao.

Ngôn Hinh Nguyệt là một cô gái xinh đẹp, giống như công chúa, xinh đẹp thông minh và ngây thơ. Không thể phủ nhận rằng ngay từ lần đầu tiên anh nhìn thấy hình ảnh của cô, anh đã có một tình cảm khó hiểu với cô.

Chẳng qua mấy lần cố gắng tiếp cận, đều bị nữ sinh bên cạnh cô ngăn cản trở về. Những người đó dường như rất sợ cô ấy sẽ có quan hệ với một người xấu xa như anh ta.