TG3 - Chương 19: Nam chính thứ hai xuất hiện

Khi tiết giáo dục thể chất sắp kết thúc, lớp trưởng đột nhiên chạy đến sân vận động, gọi các bạn cùng lớp vẫn còn chơi bóng đá bên ngoài trở lại.

Đỗ Vũ Trăn uống một ngụm nước, đi lấy cặp sách mình để bên ngoài sân bóng rổ. Sau khi tiện tay lật một cái thì biểu tình của hắn đột nhiên ngưng trọng hẳn lên.

"Vũ Trăn, nhanh lên đi, mọi người đang giục kìa." Cách đó không xa, có người thúc giục hắn.

Hắn ngẩng đầu, trên mặt hiện lên một tia buồn bực, "Các ngươi đi trước đi, ta có chút việc.”

Thấy hắn không kiên nhẫn thì mọi người không truy vấn nữa. Sau khi bảo hắn nhanh lên một chút thì họ vội rời đi.

Đỗ Vũ Trăn thu dọn đồ đạc, hồi tưởng lại sau khi tan học, mình đã đi những nơi nào.

Loại trừ nhà vệ sinh, loại trừ văn phòng ...

Nhân tiện! Linh quang trong đầu chợt lóe, nơi cuối cùng hắn đi —— phòng thiết bị trường học.

Bởi vì sau khi tan học, hắn còn có một số vấn đề chưa hiểu rõ, cho nên trực tiếp mang theo bút ghi âm trốn vào phòng thiết bị, vội bật ghi âm mà mình lưu trong lớp để nghe lại một lần.

Chờ sau khi toàn bộ giải tán, hắn vừa vặn nghe xong cho nên bút ghi âm nhất định là còn ở lại đó.

Còn chưa tới gần thì xa xa hắn nhìn thấy một bóng người từ trong phòng thiết bị đi ra.

Bước chân đối phương quỷ dị, vừa mới đi ra cửa, liền ngã ngồi trên mặt đất. Sau một thời gian dài, đối phương mới từ từ đứng dậy và đi xa như một con ốc sên.

Lúc này hắn mới đến gần, dùng chìa khóa tự phối mở cửa ra, còn chưa đi vào, đã ngửi thấy một cỗ mùi kỳ quái.

Đỗ Vũ Trăn lúc này nhíu mày, cậu cũng là một thiếu niên tuổi vị thành niên, tự nhiên biết mùi vị kỳ quái này là gì.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Vừa nghĩ đến có người đánh máy bay ở căn cứ bí mật của hắn, Đỗ Vũ Trăn liền cảm thấy ghê tởm.

Anh nhanh chóng tìm được bút ghi âm của mình từ góc phòng. Khi sắp ra khỏi phòng thiết bị thì vô ý lướt qua cái đệm dưới cửa sổ.

Ướt đáp, giống như là có người đi tiểu ở trên đó. Đủ rồi, làm sao có thể có một học sinh trung học ghê tởm như vậy.

Hắn mạnh mẽ đóng cửa lại, âm thầm thề, tuyệt đối sẽ không đặt chân đến đây một lần nữa.

Còn nữa, người đi tiểu ở chỗ này, hắn cũng muốn tìm ra, để cho hắn vì thế mà trả giá.

Tiết học này, chỉ có hai lớp học nên có người nào, hắn đều rất rõ ràng.

Mở bút ghi âm ra và cắm tai nghe vào. Chỉnh thời gian đã ghi âm đến đoạn sau khi hắn rời đi, sau đó hắn mở tốc độ *2.

Nhưng mọi thứ đều yên tĩnh, cái gì thanh âm cũng không có. Ngay khi hắn nghĩ rằng sẽ không có tin tức gì thì đột nhiên hắn nghe thấy tiếng mở cửa.

"A, nóng quá, quần áo ướt đẫm mồ hôi..." Một giọng nữ mềm mại đột nhiên xuất hiện bên tai.

Một cô gái? Chẳng lẽ là người vừa rồi? Mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ đó là gì? Một người đàn ông mang trang phục nữ?

Là học bá xếp hạng nhất toàn lớp, Đỗ Vũ Trăn lúc này lâm vào trầm mặc quỷ dị, tuy rằng mặt không chút thay đổi, nhưng trong lòng lại là sóng gió. Sau đó cửa lại truyền đến thanh âm mở ra.

"Thì ra ngươi nóng lòng như vậy?"

"Không phải..."

Đỗ Vũ Trăn cả người chấn động, cước bộ đột nhiên dừng lại. Giọng nam kia rất quen thuộc, thậm chí giọng nữ kia cũng dần dần có vài phần quen thuộc.

Không lâu sau, hắn liền từ trong miệng nữ sinh biết được, thân phận chân chính của nam thanh kia.

Hàn Triết.

Tốt, thực sự là hắn.

"Đỗ Vũ Trăn, nhanh lên, tất cả mọi người đang chờ cậu?"

Bả vai bị người vỗ một cái, Đỗ Vũ Trăn ngẩng đầu nhìn, là giáo viên chủ nhiệm. Lúc này hắn mới nhớ tới nguyên nhân đối phương gọi mình. Lớp 1 sau mỗi kỳ thi hàng tháng sẽ căn cứ vào thành tích để lựa chọn chỗ ngồi. Thanh âm trong lỗ tai tạm thời bị ngừng, Đỗ Vũ Trăn xách cặp sách, trực tiếp đi tới hàng cuối cùng.

Hắn vừa mới đi vào, liền nghe thấy sau lưng có người hét lớn tiếng, "A, Tô Tuyết Vi, Tô Tuyết Vi đâu rồi... ..."

"Chờ ta thoải mái thì sẽ có thời gian nói chuyện. Bây giờ tôi không muốn nghe cậu nói, chỉ muốn làm cho cậu không ngừng la hét.”

Nghe được những lời này, Đỗ Vũ Trăn mới mơ hồ cảm giác được có chút không đúng, đầu óc học bá với chỉ số thông minh cao đột nhiên tỉnh ngộ.

Cho nên lúc trước hắn nghe được từ “đừng xé” thì ra là nói về quần áo, không phải sách giáo khoa sao!

Ngay sau đó, tiếng cô gái rêи ɾỉ nhu nhược giống như một dòng điện lướt qua lỗ tai của anh. Nó nhanh chóng xuyên qua các tế bào não của anh ta, trong nháy mắt truyền đến tứ chi.

Hắn lúc này sửng sốt, cả người khô nóng, từ chóp tai đến cổ đều nóng bỏng. Đang chuẩn bị tháo tai nghe xuống, một giọng nữ giống như trong ghi âm vừa nghe được vang lên ở bên cạnh hắn.

"Cái đó, tôi có thể ngồi đây không?"