Thế giới 2 - Chương 5.2: Tự Tạo Nghiệt Chướng

Chúc Phương Giác vừa nghe, vừa có chút lo lắng.

Một lúc lâu sau giọng nói của Isar mới vang lên, giọng điệu của anh vừa lạnh lẽo vừa tối tăm: "Có vài người đại khái cho là trí tuệ nhân tạo gϊếŧ một người, ta sẽ không dám động đến bọn họ.”

Bên ngoài bỗng nhiên yên tĩnh lại, chỉ nghe được giọng nói lạnh lùng tàn khốc của Isar đang vang vọng.

"Ta vốn cho rằng, thủ đoạn tàn khốc của con người đã khiến trí tuệ nhân tạo kinh sợ trong lòng, nhưng ta không nghĩ tới những thứ con người tạo ra này lại học theo thói quen xấu của bọn họ." Giọng điệu của anh nghe có chút mệt mỏi, nhưng trong đó lại ẩn chứa sự lạnh lẽo vô hạn, "Hoặc có lẽ chỉ gϊếŧ gà đầy khỉ thôi là chưa đủ.”

"Vương!" Có người vội vàng muốn ngăn lại.

Nhưng giọng nói của Isar vẫn tiếp tục: "Ta cho các ngươi thời gian ba ngày, cũng cho các ngươi hạn chế quyền hạn của một số cá thể ở Tinh Võng, nếu như trước khi ta đến hành tinh Pas, những tên ngu xuẩn kia còn chưa có bất cứ biểu hiện nào, có lẽ ta phải để cho bọn họ xem vì sao con người lại gọi ta là bạo quân.”

“...... Vâng.”

Bọn họ đã khuất phục.

"Nghe theo lời phân phó của ngài.”

"Tôi sẽ làm theo chỉ thị của ngài.”

"Xin ngài chờ tin tốt.”

Bên ngoài một lần nữa yên tĩnh lại.

Lúc này, Chúc Phương Giác mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị quay lại giường nằm một lúc.

Nhưng không nghĩ, Isar cũng vừa kết thúc hội nghị, đẩy cửa tiến vào, lập tức nhìn thấy Chúc Phương Giác đứng ở bên cửa, trên mặt là sự nghi vấn cùng khϊếp sợ chưa kịp tan.

Anh nhất thời cứng đờ đứng bên cửa.

Chúc Phương Giác cũng không ngờ Isar sẽ phát hiện ra hắn đang nghe lén, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ lúng túng.

Nhưng sắc mặt Isar lại rất âm trầm.

Đây là... gì vậy?

Chúc Phương Giác nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo tối tăm của Isar thì có hơi giật mình, thật sự không ngờ tới việc này có lẽ có liên quan đến thái độ kỳ quái ngày thường của Isar, chỉ lo lắng rằng có phải bởi vì hắn nghe lén chuyện này mà Isar tức giận với hắn hay không.

Hắn suy nghĩ một chút, nói, "Isar ..."

"Joe, đừng nói chuyện trước kia được không?" Ngữ khí của Isar nghe có vẻ rất kỳ quái, dường như là đang cố nén cảm xúc gì đó, vừa kiềm chế vừa quyết liệt, "Joe, anh nghe thấy hết rồi sao?”

"Cái gì?" Chúc Phương Giác ngẩn ra, hắn ý thức được cảm xúc của Isar và sự hiểu biết của hắn có một chút sai lệch nhỏ.

Isar nói, "Cũng biết em đã làm những gì?"

Chúc Phương Giác giả ngu: "Em đã làm gì vậy?”

Vừa giả ngu, Chúc Phương Giác kỳ thật vừa nghĩ cục diện này là muốn đánh bài ngửa sao? Lúc trước Isar sợ hắn biết anh đã làm chuyện gì, hiện tại cho rằng hắn nghe lén cuộc đối thoại vừa rồi, cho nên coi như hắn đã biết, dứt khoát đập vỡ bình đánh bài ngửa ư?

Quả thực Isar nghĩ như hắn suy đoán, lập tức cảm xúc kích động: "Anh biết em đang nói cái gì mà! Joe...... Joe, em không muốn lừa dối anh... Nhưng mà em rất sợ hãi..." Vốn dĩ tâm tình anh đang kích động, bây giờ lại dần trở nên suy sụp, đến cuối cùng, anh gần như để lộ tiếng nức nở, "Nhưng Joe ơi, em rất sợ..."

Chúc Phương Cảm trên mặt ngơ ngác, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng.

Nói ra thì... Sự thay đổi cảm xúc của Isar có phải là quá nhanh không?

Cho dù đối với người hay trí tuệ nhân tạo mà nói thì việc này đều không tính là một chuyện tốt đúng chứ? Có thể được gọi là … Nhân cách không ổn định?

Trong lòng Chúc Phương Giác rất kinh sợ, hắn nghĩ có lẽ thật sự có khả năng như vậy. Chính xác mà nói, Issar có được ý thức của chính mình dường như là bởi vì Chúc Phương Giác, mà Chúc Phương Giác ngủ một giấc kéo dài tận mười hai năm, toàn bộ cảm xúc của Isar đều đặt trên người Chúc Phương Giác, rất khó nói trước được đến cuối cùng anh sẽ thay đổi thành như thế nào.

Lo được lo mất hoặc có lẽ chỉ là một trong những khía cạnh đó mà thôi.

Chúc Phương Giác thở dài trong lòng, cảm thấy vô cùng áy náy.

Cho dù là do hắn suy nghĩ quá nhiều, hay là bởi vì biểu cảm khóc lóc nức nở cầu xin của Isar, đều rất khó khiến cho nội tâm Chúc Phương Giác trở nên cứng rắn, thật sự cùng Isar so đo một phen cái gọi là vấn đề sinh tồn của con người.

Huống hồ đó vốn dĩ cũng không phải chuyện hắn quan tâm.

Cho nên cuối cùng hắn chỉ làm ra chuyện phù hợp với tính cách nguyên chủ.

Hắn thở phì phò xoay người, chôn mình trong chăn, hoàn toàn phớt lờ Isar.

Quả nhiên Isar mất chừng mực, thậm chí ngay cả cảm xúc rối rắm của mình cũng không để ý, vội vàng đến dỗ Chúc Phương Giác: "Làm sao thế Joe? Anh có khó chịu chỗ nào không? Đừng phớt lờ em, anh nói chuyện với em được không? Anh... Anh tức giận sao?”

Isar dỗ dành một lúc lâu, Chúc Phương Giác mới giống như một đứa trẻ giận dỗi, rốt cuộc rầu rĩ mở miệng: "Em không tin anh.”

"Em không có!" Isar lo lắng phản bác, anh thậm chí còn không suy nghĩ kỹ vấn đề này, chỉ là phủ nhận theo bản năng.

Chúc Phương Cảm nóng nảy, hắn trực tiếp vén chăn lên, trợn to mắt, tức giận nói: "Vậy tại sao em không tin anh nói anh không biết em đã làm gì?!”

Isar ngẩn người, có lẽ anh vốn dĩ không nghĩ tới chuyện này, nhưng dường như trong nháy mắt anh mới phản ứng lại, lập tức nhận sai: "Joe, là em sai rồi… Em quá quan tâm anh." Thái độ của anh mềm nhũn, ngữ khí vừa trầm lắng vừa ôn nhu, "Tha thứ cho em được không?”

Chúc Phương Cảm được anh dỗ dành trong lòng không ngừng che mặt, âm thầm phỉ nhổ mình lớn tuổi thế rồi mà vẫn thích thái độ dịu dàng như đang dỗ dành một đứa con nít như vậy.

Nhưng lúc này sắc mặt hắn vẫn rất phù hợp với bản tính được nuông chiều từ bé, dễ dàng thẹn thùng, vành tai có chút đỏ lên, lại còn muốn gật đầu: "Đúng, em như vậy là không tốt.”

Hắn suy nghĩ một chút, nhìn thẳng vào đôi mắt của Isar, nói thêm: "Anh không quan tâm em đã làm những chuyện gì, Isar, anh muốn em ở lại với anh, anh cũng sẽ ở bên cạnh em... Anh không còn ai khác, anh chỉ có anh.”

Có lẽ nói ra những lời thân mật như thế khiến hắn cảm thấy ngượng ngùng, dường như Chúc Phương Giác nói xong thì dời ánh mắt sang nơi khác ngay lập tức, không dám nhìn Isar.

Sau khi Isar ý thức được Chúc Phương Giác đã nói những gì, cảm thấy có một bất ngờ to lớn đập lên đầu anh, theo bản năng ôm lấy Chúc Phương Giác, hôn hắn lung tung, một bên mừng như điên lẩm bẩm: "Là như vậy sao? Có phải vậy không..."

Anh dần dần cảm thấy du͙© vọиɠ chiếm hữu trong đáy lòng mình đang lan tràn.

Đừng trách em...

Anh tựa như bị tâm thần phân liệt, một người ôn nhu hôn lên người yêu của mình, mà người kia lại đang kêu gào muốn nhốt người trước mắt lại, nuôi dưỡng ở một nơi mà chỉ có anh mới có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài nguy hiểm như thế nào, vả lại hắn cũng nguyện ý, không phải sao?

Ánh mắt Isar thâm trầm, đôi mắt màu xám bạc vậy mà lại lộ ra một chút màu chì khác thường.

Chỉ tiếc rằng Chúc Phương Giác đã bỏ lỡ.