Chương 4.3: Bốn nam tranh một nữ trong luyến tổng (4.3)

Mắt thấy thiếu nữ cúi đầu xuống chậm chạp không có động tác gì, hàng mi dài của Tô Quyện hơi rũ xuống bao trùm đi cảm xúc nơi đáy mắt.

“Nguyễn Nguyễn không muốn à? Là do anh mạo muội, vậy giờ chúng ta trở về đi.”

Giọng nói thu hút dễ nghe lại không che giấu đi được vẻ mất mát, tức khắc làm cho Nguyễn Kiều Kiều còn đang rối rắm sinh ra cảm giác áy náy.

Khi nãy hái lê, phần lớn đều do Tô Quyện ra sức.

Bây giờ người ta chỉ đưa ra một yêu cầu nho nhỏ như thế thôi mà cô cũng không đồng ý, hình như là…… có vẻ hơi quá đáng!

“Không phải, không phải là em không muốn, để em lau cho anh đi!” Nguyễn Kiều Kiều nhanh chóng lắc lắc cái đầu nhỏ của mình, vội vàng đáp lại một câu.

“Được rồi, vậy thì phiền toái Nguyễn Nguyễn.”

Nhìn nam nhân lại lộ ra nụ cười ôn nhuận lần nữa, Nguyễn Kiều Kiều thở nhẹ ra một hơi.

Không sao, chỉ là lấy cái khăn tay ra rồi lau mồ hôi thôi mà, chẳng có có gì cả!

Mắt thấy Nguyễn Kiều Kiều đã đồng ý yêu cầu của Tô Quyện, Trứng Kho thấy hơi phát điên rồi.

Cái tên Tô Quyện này ngoài miệng nói phải đi về, cả người lại động cũng không thèm động đậy, ngay cả xoay người cũng không xoay chút nào!

A a a! Sao Nguyễn Nguyễn lại dễ bị lừa như vậy?!

Nam nhân thúi đáng ghét! Anh ta tốt nhất là không nên có ý đồ gì với Nguyễn Nguyễn!

Nếu không…… Nếu không nó nhất định cho anh ta đẹp mặt!

Nguyễn Kiều Kiều xê dịch bước chân đứng ở bên phải Tô Quyện, cô nhìn chằm chằm vào cái túi đựng khăn tay kia như là đang rơi vào quân địch.

Lại nhìn sang Tô Quyện đang khom lưng chờ cô, hít sâu một hơi, sau đó dùng tốc độ cực kỳ nhanh chóng, tự cổ vũ làm tinh thần hăng hái mà duỗi tay vào đó rồi lại nhanh chóng rút ra.

Động tác của cô gái nhỏ đúng là nhanh thật, nhưng mà quần tây vốn đã mỏng manh cũng không cần vói tay vào trong túi quần.

Cách kia tầng vải dệt hơi mỏng manh, cảm xúc mềm mại tốt đẹp ấy chợt lóe rồi biến mất.

Ánh mắt Tô Quyện tức khắc đen tối lại.

Nguyễn Kiều Kiều cầm khăn tay đã ngay lập tức đứng về vị trí ban đầu, giơ tay lên bắt đầu chà lau đi chỗ bị dính bẩn trên mặt nam nhân.

Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương đang phun ở trên mặt mình, thấy ngứa.

Cô khẩn trương cực kỳ, toàn bộ quá trình chỉ dám nhìn thẳng vào một chỗ đó, không dám liếc mắt sang nhìn chỗ nào khác.

Rốt cuộc lau xong!

Nguyễn Kiều Kiều thở dài nhẹ nhõm một hơi, đôi mắt chuyển sang nhìn về phía đối phương.

Đang định mở miệng nói chuyện lại đột nhiên nhìn thẳng vào đôi con ngươi sâu thẳm đen tối, phảng phất như là lốc xoáy nơi biển sâu muốn hút chìm người ta vào trong đó.

Cô hoảng sợ, theo bản năng lùi lại về sau một bước, không nghĩ vừa lúc dẫm vào một nhánh cây trên mặt đất, thân thể tức khắc lảo đảo về đằng sau.

“A……”

“Cẩn thận!”