Chương 5.1: Bốn nam tranh một nữ trong luyến tổng (5.1)

Nguyễn Kiều Kiều chỉ cảm thấy sau eo mình bị một bàn tay to thon dài có lực nắm lấy rồi sau đó được kéo mạnh về phía trước, cả người cô ngay lập tức đυ.ng vào trên ngực rắn chắc của nam nhân.

Cô theo bản năng vươn hai tay đặt ở phía trước, ngước mắt lên đối mặt với hai mắt đen nhánh thâm thúy của nam nhân.

Lòng bàn tay còn đặt ở trên eo cô nóng đến đáng sợ, chỉ cách một tầng váy liền áo vải mỏng, nó phảng phất muốn làm bỏng da thịt kiều mềm của cô.

Nguyễn Kiều Kiều lập tức khựng người lại, mờ mịt không biết phải làm gì.

【A a a, mau buông Nguyễn Nguyễn ra!!】

Trứng Kho ở trong thức hải thấy một màn như thế, vừa tức vừa vội.

Cái tên Tô Quyện đáng ghét này!

Nó biết ngay là anh ta không có ý tốt mà, ôm Nguyễn Nguyễn chặt đến như vậy, không phải là đang chiếm tiện nghi thì còn là gì?

A a a! Đáng ghét đáng ghét! Quá đáng ghét!!!

Tô Quyện nhìn thiếu nữ trong lòng ngực mình, ánh mắt nhẹ nhúc nhích.

Thân thể trong lòng ngực mềm mại không xương, vòng eo nhỏ nhắn chỉ một tay là có thể ôm hết.

Tiếp xúc gần gũi như này chỉ làm anh cảm thấy tất cả hô hấp xung quanh đều là mùi hương nhàn nhạt ở trên người thiếu nữ phát ra, nó rung động lòng người.

Tô Quyện không nhịn được tăng lên sức lực trong tay làm khoảng cách giữa hai người tức khắc càng chặt chẽ hơn.

“Nguyễn Nguyễn, cẩn thận.”

Nam nhân lại mở miệng nói chuyện lần nữa, thanh âm đã trở nên khàn khàn trầm thấp.

Nguyễn Kiều Kiều nghe thấy lời nói của Tô Quyện mới hơi hồi phục tinh thần lại.

Sau đó nhìn vào tư thế hiện tại của hai người, khuôn mặt nhỏ ngay lập tức hồng lên, ngay cả vùng cổ tuyết trắng và xương quai xanh thon gọn cũng nhiễm màu hồng nhàn nhạt.

“Tô…… Tô Quyện……” Âm thanh mềm mại vừa nhẹ vừa run như là mang theo vẻ mê hoặc lòng người.

Mắt hồ ly của thiếu nữ tựa hồ càng ngập đầy nước hơn so với ngày thường, gương mặt thanh thuần lấp kín bởi màu đỏ hồng mị hoặc người khác.

Hầu kết của Tô Quyện lăn lên xuống, đôi mắt sâu thẳm đen tối kích động, chỉ cảm thấy mình sắp mất lý trí, sắp không khống chế nổi nữa rồi.

“Hửm?”

Nam nhân nâng bàn tay to hiện rõ khớp xương lên nắm lấy vành tai không tì vết như hồng bảo thạch sáng lấp lánh của thiếu nữ rồi nhẹ nhéo mấy cái.

Thanh âm bị khàn quá mức nhưng lại cực kỳ gợi cảm, “Làm sao vậy, Nguyễn Nguyễn?”

Nguyễn Kiều Kiều bị Tô Quyện trêu chọc như vật, tức khắc thân thể cảm giác đầy tê dại, cả người cũng mềm nhũn lại.

Thậm chí cô còn có thể cảm giác được thân thể của mình đang từ từ ngã xuống, loại cảm giác này khiến cô càng luống cuống hơn.

Sao lại thế này? Rõ ràng đã không phải ở thế giới ban đầu kia nữa, vì sao thân thể của cô vẫn là kỳ quái như vậy?

Không chờ cô nghĩ lại, cánh tay đầy lực của nam nhân đã khoanh vòng eo cô lại, nhấc bổng thân thể đang tụt dần xuống của cô lên.