Chương 3.3: Bốn nam tranh một nữ trong luyến tổng (3.3)

Tâm trạng bây giờ của Phương Mặc đúng là không được tốt lắm, anh đúng là đã quên rằng thịt xối mỡ là do Chương Duật làm.

Anh nhìn chằm chằm vào bát nhỏ mà mình đích thân đưa đến trước mặt Nguyễn Kiều Kiều không rời mắt, chỉ cảm thấy càng nhìn càng chướng mắt.

Tô Quyện liếc nhìn Chương Duật nhưng không nói gì.

Người khác không hiểu rõ về bối cảnh Chương Duật lắm nhưng anh lại biết rất rõ ràng, rốt cuộc thì trước đó không lâu hai người bọn họ vừa mới gặp mặt xong.

Ở trong ấn tượng của anh, Chương Duật là một người có năng lực hơn người, bình tĩnh giữ mình, vô dục vô cầu.

Nhưng lại không nghĩ rằng người này còn có một mặt như vậy, xem ra là nghiêm túc thật.

Khóe môi Tô Quyện hơi nhếch lên lộ ra một nụ cười hòa nhã.

Chẳng qua…… cả anh cũng nghiêm túc nữa, cho nên giờ nên làm gì nhỉ?

Kỳ Khanh cũng không nói gì, anh còn có thể nói cái gì cơ?

Mấy đồ ăn trên bàn này không có cái nào là do anh làm cả, chỉ mỗi cơm là anh nấu, lại còn hơi cứng.

Nghĩ vậy, anh cúi đầu nhìn thoáng cơm tẻ qua trong bát mình, nhất thời chỉ cảm thấy tâm trạng càng không thoải mái hơn.

……

Buổi chiều có nhiệm vụ chia nhóm do chương trình sắp xếp, một nam một nữ thành một nhóm, chia nhóm dựa theo rút thăm.

Nguyễn Kiều Kiều nâng cái que gỗ vừa rút ra từ trong ống trúc, nhìn qua, trên đó viết một chữ "ba" rất to.

“Tôi là số 3.”

Cùng lúc đó, trong phòng khách vang lên âm thanh trầm thấp dễ nghe của Tô Quyện.

Nguyễn Kiều Kiều ngước mắt, chớp lông mi, sau đó cũng nói với giọng mềm mại: “Tôi cũng là số 3.”

Tô Quyện quay đầu nhìn về phía Nguyễn Kiều Kiều, đôi mắt hẹp dài đằng sau cặp kính hơi cong lên, bên môi tràn ra một tiếng cười khẽ.

Trứng Kho ở trong thức hải thấy tươi cười trên mặt Tô Quyện, nó đã hơi chết lặng.

Không bình thường! Tất cả mọi người đều không bình thường!!

Kỳ Khanh liếc mắt nhìn chữ số trong tay mình, lại nhìn qua Tô Quyện với nụ cười đầy vui vẻ trên mặt, sắc mặt chợt lạnh xuống bằng mắt thường có thể thấy được.

Phương Mặc cũng dùng ánh mắt thẳng tắp nhìn vào Nguyễn Kiều Kiều, dáng vẻ là vạn phần không muốn.

Nhưng mà Chương Duật lại hoàn toàn không có phản ứng gì, dáng vẻ vẫn trầm tĩnh đạm mạc như cũ, ngay cả đôi mắt cũng không chớp một cái.

【Không biết nên nói không, nhưng ảnh đế Chương thế mà lại mang cho tôi một loại cảm giác của một chính cung vậy! Nhìn người ta xem, quá là bình tĩnh! Quá là sóng đánh vẫn vững!】

【Ha ha ha tôi cũng thấy thế! Bổn cung chưa chết thì ngươi chung quy vẫn chỉ là phi, một lần hẹn hò nho nhỏ tính cái gì đâu!】

【Có phải là bởi vì không có cảm giác nguy cơ không? Tô tổng chính là công tử khiêm tốn ôn nhu, cũng không thấy có biểu hiện đặc biệt gì, có lẽ không có ý gì với Nguyễn Kiều Kiều thì sao?】

【Oa oa oa! Vợ sắp phải đi hẹn hò với người khác……】

【Tôi bảo, trong mắt mấy người còn có người khác không? Chương trình này có tận bốn vị khách mời nữ đó!】