Chương 6

Tiêu Tái tra tấn quá sặc, mỗi lần qυყ đầυ tiến vào huyệt nhỏ, hắn đều phải dùng khí lực toàn thân, mới có thể ức chế xúc động hung hăng cắm vào.

Cuối cùng, Nghi Ninh chơi mệt mỏi, duy trì tư thế nuốt vào qυყ đầυ, nằm sấp trên người Tiêu Tái ngủ thϊếp đi.



Ngày hôm sau, Tiêu Tái phải dậy sớm nghênh đón đại quân hồi kinh.

Lúc rời giường lại một phen gà bay chó sủa, mặt đỏ tai hồng.

Các cung nhân kinh ngạc phát hiện, ngày hôm qua lúc tiến cung Huệ An công chúa đau lòng nhiều như thế nào, mà sáng nay mặt mày lại mùa xuân phơi phới.

“A tỷ, tỷ thật sự không ở trong cung thêm mấy ngày sao?”

Tiêu Tái thật hận không thể biến A tỷ thành nhỏ, để có thể cất trong ống tay áo bất cứ lúc nào.

“A Tái, tỷ tỷ cũng không nỡ rời xa đệ. Nhưng ta phải về nhà rồi, ở ngoài mãi không tốt lắm. Mưu thiên hậu tỷ tỷ sẽ tiến cung gặp đệ, được chứ?”

Dưới ánh mắt không nỡ của Tiêu Tái, nàng bước từng bước nhẹ ra khỏi cung.

Sau khi Nghi Ninh ra khỏi cửa cung, cũng không vội vã trở về Lục gia, ngược lại ngồi trong xe ngựa nhàn nhã đi dạo kinh thành.

Đi đến phố Đông Chính, vừa vặn đυ.ng phải đại quân hồi kinh. Dân chúng chen chúc hoan nghênh, tranh nhau xem náo nhiệt.

Đại quân kỷ luật sâm nghiêm, khí thế hào hùng. Dẫn đầu là một người đàn ông uy vũ cao ngất, lưng hùm lưng gấu. Người nọ mày rậm dày dặn, cơ bắp dưới khôi giáp phồng lên rõ ràng, khí thế bức người.

May mà chiến mã dưới thân cũng là thần tuấn cao lớn, nếu không, con ngựa đáng thương thật sự bị người đàn ông này đè nát.

Nghi Ninh đang nhìn thân thể cường tráng của người đàn ông nhập thần. Đột nhiên, người đàn ông nhìn về phía cô qua đám đông với đôi mắt sắc bén.

Người này ngược lại cảnh giác. Nghi Ninh cả kinh, nhếch môi cười, ánh mắt ngậm nước xuân liếc nhìn hắn một cái. Sau đó buông rèm xuống rời đi.

Người đàn ông lập tức cảm thấy có người đang theo dõi mình chặt chẽ, lập tức nhìn qua, không nghĩ tới lại là một nữ tử xinh đẹp. Nữ tử này cười, tựa như mẫu đơn màu trắng, vừa tao nhã lại cao quý. Cái nhìn cuối cùng ấy tựa như giận dữ ngậm ngùi, không ngừng phóng lại trong đầu hắn.

“Tướng quân, tướng quân!” Sĩ quan phụ tá đánh thức người đàn ông đang sững sờ, “Ngài phải nhanh tiến cung, bái kiến Hoàng Thượng thôi.”



Bên trong xe ngựa, Nghi Ninh đang nghe Đồng Chi giới thiệu.

“Trấn Viễn Hầu Mông Dự, là kiêm binh mã đại nguyên soái, nhưng là đại tướng thực quyền quan trọng. Chỉ là dân chúng trong kinh đã quen, cũng không gọi là Trấn Viễn Hầu, mà là gọi hắn là Trấn Viễn tướng quân.

“Đại nguyên soái binh mã đời trước là phụ thân của Trấn Viễn tướng quân, chết trận sa trường, Mông phu nhân chưa được mấy năm cũng qua đời.”

“Mông thị nhất tộc thường có người làm mối cho Trấn Viễn tướng quân, Trấn Viễn tướng quân phiền không sao chịu nổi, ai cũng từ chối, còn nói muốn cả đời làm bạn với binh mã.

Mông Dự, Mông Dự. Nghi Ninh cười khẽ một tiếng, trong mắt hiện lên ánh sáng thú vị.