Chương 7

Chương 7

Ngày hôm sau, Lâm Oanh tỉnh dậy, thân thể giống như bị nghiền nát, thiếu chút nữa không lên được giường.

Thực tế, thể lực của nàng cũng được coi là tốt, ông bà nội đau lòng không để nàng làm mấy công việc năng nhọc như gieo trồng, thu hoạch vụ mùa xuân. Nhưng thân là một đứa trẻ nông thôn, mỗi tay một xô nước đi 1-2 km thì vẫn nhẹ nhàng.

Chật vật bước xuống giường, tranh thủ lúc gì chưa tới, nàng đem váy ngủ tối qua bị xé nát vào túi rác, sau đó liền đi ném vào thùng rác.

Tối qua nàng đã thu dọn những hỗn độn trên sofa, nhưng vì chột dạ, nàng lúc đi vào cửa lại đi trên sofa kiểm tra lại một lần các khe hở, sợ chính mình sơ sót làm dì phát hiện ra.

Ngày hôm qua dì nói với nàng là bà ấy thường tới vào lúc bảy tám giờ sáng, sáu giờ tối sẽ rời đi, Lâm Oanh nếu thức dậy sớm thì có thể ăn chút bánh quy trong bếp để lót dạ. Nàng quả thực rất đói, tìm được bánh quy cũng không kịp ngồi xuống ăn đàng hoàng, liền đứng trước tủ đem từng miếng bánh vào miệng.

Thực ra ý của dì Lý muốn nói là có thể ăn thứ đồ này khi quá đói, nhưng Lâm Oanh cảm thấy ba bữa cơm của nàng đều có thể ăn thứ này.

Chính lúc đang ăn, tiếng chuông cửa vang lên, nàng liền đem bánh quy trên tay nhét vào miệng, đi ra mở cửa:

“Dì sớm …”

Nhưng đứng trước không phải là dì, mà lại là Tần Diễn.

Hôm nay hắn một thân tây trang xám khói, khuy măng sét chỉnh tề, không chút cẩu thả. Lâm Oanh bởi vì ngoài ý muốn nên sững sờ tại chỗ, cho đến khi nam nhân bước vào nhà mới lấy lại được tinh thần.

Tần Diễn đến lúc này mới thực sự nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Oanh, nhưng bất quá hấn không có tâm trạng thưởng thức vẻ thanh thuần vô tội, thanh âm bình thản hỏi : “Chúng ta nói chuyện chứ?”

Lâm Oanh cúi đầu, giống như đứa trẻ biết lỗi đi theo Tần Diễn vào thư phòng, ngồi bên cạnh hắn trên sofa, hai tay năm chặt để trên đầu gối.

Nàng hai đùi còn nhức mỏi không muốn đứng dậy, đương nhiên biết Tần Diễn muốn nói cái gì.

“Ngày hôm qua phát sinh sự việc kia là trách nhiệm của tôi.”

Hắn thực sự đi thẳng vào vấn đề, giống như mỗi một lần gọi điện thoại trước kia, không một câu dư thừa liền trực tiếp đi vào chủ đề.

“Là tôi say ý thức không rõ ràng làm ra hành động tổn thương cô, tôi tự làm tự chịu.”

Tần Diễn nhìn cô gái nhỏ ánh mắt bình tĩnh, nghiêm túc, sắc bén, Lâm Oanh cũng dám nhìn vào mắt hắn bởi vì nàng biết sự việc không phải như Tần Diễn nói, nàng chột dạ.

Nàng rũ mắt nhìn sàn nhà, một câu cũng không nói.

“Oanh Oanh, hôm nay tôi đến đây mong cô tha thứ, hy vọng cô quên hết thảy sự tình tối qua. Về sau cô là em gái tôi, tôi sẽ bồi thường hết thảy cho cô”.

Tần Diễn thỉnh thoảng sẽ gọi cô như vậy nếu cô thi tốt, cách xưng hô này đã từng là món quà khen thưởng tuyệt vời nhất.

Nhưng tại giờ khắc này, nó trở nên thật chói tai, làm Lâm Oanh chán ghét.

Lâm Oanh như cũ cúi đầu không nói một lần, nước mắt liên tiếp rơi trên đùi, thấm đẫm váy ngủ.

“Tôi sẽ tốt với cô, nguyện vọng của cô tôi đều có thể thỏa mãn, căn hộ này nếu cô thích tôi sẽ tặng cho cô như một món quà tốt nghiệp.