Chương 6: [TG1] Theo Dõi Học Bá Cao Lãnh (6)

Editor: Cố Khanh

Chủ nhật.

Cao tam bận rộn với việc học tập, cả một tuần vất vả kiệt sức mà thời gian nghỉ ngơi lại chỉ có một ngày.

Nghĩ thử xem trình độ đó có bao nhiêu trân quý a.

Sau khi thức đêm chơi game, ngủ một giấc thẳng tới trưa ngày hôm sau, Tô Đào muốn dùng thái độ như đối đãi tình nhân trong mộng, hảo hảo quý trọng thời gian còn dư lại này.

Nhưng mà...

Thiếu niên vẻ mặt vô ngữ mặc quần áo trung tính, đội mũ rộng vành, từ trong mũ rũ xuống 2 nhúm tóc nghịch ngợm.

Cùng với gương mặt trẻ con còn mang nét phì nộn của cậu và thân hình mảnh khảnh, xác thật có vài phần cảm giác đáng yêu của nữ sinh.

Cậu ngồi xổm ở một góc trong ngõ nhỏ, trong gió đêm nếm trải cảm giác kỳ nghỉ biến mất.

Nếu Đường Tiểu Điềm tới, cậu nhất định sẽ đem Bé Ngốc xoa tới hói đầu!

Sự tình là như vầy, đoạn cốt truyện này vốn dĩ cùng Tô Đào không có quan hệ gì cả. Đây là một phân đoạn giúp tình cảm nam nữ chủ thăng tiến.

Một đám lưu manh muốn đánh cướp Cố Dục, sau đó Cố Dục bị thương và được Đường Tiểu Điềm giúp vì hai người đã hẹn nhau hôm nay cùng đi chọn quà sinh nhật.

Nhưng Bé Ngốc lại tin tưởng vững chắc là hiện tại Cố Dục và Đường Tiểu Điềm chính là hai người xa lạ, phần trước của cốt truyện không có sẽ dẫn đến lệch lạc phần sau. Vì vậy một hai bắt Tô Đào lại đây nhìn xem.

Hiện tại con mèo ngốc kia còn ở nhà, mặt ủ mày ê vòng đi vòng lại đuổi theo cắn cái đuôi suy nghĩ tại sao cảm tình tuyến của Cố Dục và Đường Tiểu Điềm còn chưa bắt đầu a.

Một lúc lâu sau, Tô Đào đều mau ngủ gà ngủ gật, vai chính và pháo hôi cuối cùng cũng lên sân khấu.

Cố Dục cầm theo cái túi đựng quà, đám lưu manh có sáu tên, tóc trên đầu mỗi tên đều như cọng cỏ khô, nhuộm đủ mọi màu sắc, cầm theo gậy gỗ đứng trước mặt Cố Dục, bọn chúng đều tự coi mình như trung tâm của vũ trụ vậy.

“ Nha, tiểu thiếu gia cầm cái gì thế? Cho ca nhìn thử thế nào?”

Vừa nói vừa duỗi tay muốn đoạt.

Trong nhận thức của tên lưu manh, cái loại túi đựng hàng như này thì đồ bên trong tùy tiện lấy ra một cái cũng sẽ không thấp hơn một vạn.

Tuy rằng mục đích chính của bọn chúng không phải cái này, nhưng làm người tất sẽ có được chút thu hoạch ngoài ý muốn.

Cố Dục không vui nhíu mày, nghiêng người lui ra phía sau một bước, giọng nói thanh lãnh lạnh lẽo như băng tuyết:

“ Cho mày? Với cái tay dơ bẩn đó của mày, xứng sao?”

Mặt của tên lưu manh Quách Tử Đào nháy mắt đen như đít nồi, gã ghét nhất những người có gia cảnh tốt vì chúng luôn dùng thái độ cao cao tại thượng đối xử với nhưng người nghèo như gã, hôm nay gã nhất định sẽ bẻ gãy ngạo khí của tiểu thiếu gia này, để xem hắn còn cứng được hay không!

Quách Tử Đào cười lạnh một tiếng:

“ Hành a, nhìn dáng vẻ của mày là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đợi chút ca sẽ làm mày quỳ xuống liếʍ giày của ca, xin ca tha mạng, lên!”

Đám lưu manh vung vẩy gậy gỗ đi tới vây quanh hắn.

Tô Đào đang ở chỗ tối nhìn lén lần đầu thấy loại chuyện lưu manh vây ẩu này, không khỏi ra một thân mồ hồi lạnh vì Cố Dục.

Dựa theo cốt truyện, lúc Cố Dục bị đánh tới thừa sống thiếu chết Đường Tiểu Điềm mới đến, nhưng xem tư thế này, đám lưu manh đó căn bản là đánh không nương tay a.

Nếu không cẩn thận bị thương chỗ quan trọng, vậy sẽ sẽ chết người a!

Cũng may, Cố Dục đem túi đựng quà nhét vào trong ngực, với tay đoạt được một cây gậy gỗ, thế nhưng còn rất có kỹ xảo, xuống tay âm ngoan, chuyên hướng chỗ hiểm của người khác mà đánh.

Không bao lâu, trên người hắn xuất hiện thêm vài đạo vết thương, chỗ hiểm ngay khóe mắt bị gậy gỗ xẹt qua, chỉ cần gậy gỗ đánh gần hơn chút nữa, con mắt này của hắn liền không còn.

Có mấy vết thương này càng làm hắn lạnh như băng, hung tàn như một thanh lợi kiếm vừa ra khỏi vỏ, khát vọng được thấy máu tươi.

Có hai tên lưu manh nằm trên mặt đất che háng khóc rống, mất đi trứng trứng quý giá.

Ba tên khác đồng cảm như bản thân mình cũng bị, lộ ra vẻ khϊếp sợ, sợ chính mình cũng bị như vậy, trong lúc bọn chúng sợ tay sợ chân, đầu ngõ đột nhiên vang lên tiếng còi xe cảnh sát!

Quách Tử Đào hung hăng cắn đầu điếu thuốc, “ Sợi* tới, mang theo các huynh đệ lui về! Tiểu tử, lần sau ngươi không thoát được đâu!”

(*Theo tui tra được trên mạng thì sợi là tiếng lóng của dân xã hội đen bênTrung khi gọi cảnh sát á)







Đám lưu manh nhanh chóng biến mất khỏi hiện trường, thanh âm còi xe cảnh sát cũng ngừng lại, Tô Đào cầm theo di động chạy tới, không tự giác kéo mũ thấp xuống để che khuất phần lớn gương mặt, để cho Cố Dục không nhận ra.

Nhưng mà……

Cố Dục nhìn qua khỏe mạnh như vậy, chắc là cũng không bị thương nghiêm trọng đâu nhỉ?

Tô Đào đè nặng thanh âm, có chút do dự hỏi:

“ Cậu có ổn không?”

Giây tiếp theo, thân thể Cố Dục một oai, nhắm mắt ngã xuống người Tô Đào. Thiếu chút nữa đã đem Tô Đào áp thẳng xuống mặt đất!

Gian nan đem người đỡ lấy, Tô Đào mới phát hiện thì ra Cố Dục không phải không bị thương, mà là nhịn quá tốt.

Cậu không nhìn thấy, gương mặt Cố Dục chôn ở cổ cậu hiện lên chút ý cười nhợt nhạt.

Sau khi hai người gian nan rời đi, ở cuối hẻm đám lưu manh trốn sau cột điện nhìn thấy toàn bộ quá trình, mang theo một bụng hỏa khí rời đi.

Cái tên Tô Đào này, vậy mà dám dùng bọn họ làm bàn đạp để lấy lòng thiếu gia nhà giàu!

Đôi lời của editor:



Halu, tui đã comback lại rồi đây 😆, có ai hóng tui hong? Cmt cho tui biết nha😙