Chương 11: Boss hắc hóa muốn ôm một cái (10)

Hai trợ lý đặc biệt nép dưới một cây đại thụ vẻ mặt khϊếp sợ mà nhìn BOSS nhà mình ngồi ăn quán vỉa hè.

Phương Tuyển khóe miệng run rẩy: "BOSS không phải đã nói, món ăn nào thấp hơn bốn chữ số, đều là rác rưởi sao?"

Kỳ Văn vẻ mặt hiểu rõ, cao thâm khó đoán mà nói: "Ngươi từng thấy BOSS cười nhiều như vậy trong một ngày sao?"

Phương Tuyển lắc đầu: "Chưa từng..."

Liền tính là tháng trước thành công ký một hợp đồng lớn, BOSS vẫn duy trì gương mặt cao lãnh băng sơn như cũ.

"Cho nên hôm nay BOSS không bình thường, dưới tình hình này, bất luận hắn làm ra chuyện gì đều thực bình thường."

Đầu óc Phương tuyển có hơi mơ hồ, "Ngươi đừng nói bóng nói gió, ta không hiểu cho lắm."

Kỷ Văn vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười: "Người trẻ tuổi, ngươi còn một đoạn đường rất dài phải đi."

Nói xong, Kỷ Văn liền chủ động đi ra ngoài, tiếp đón Chiến Lệ Kiêu vừa mới tách ra khỏi Mạnh Nhàn.

“BOSS, đây là cơm Mạnh tiểu thư đưa cho Tống Nhất Bùi ở nhà ăn.” Kỷ Văn đem bao nilon trong tay lột ra, lộ ra hộp cơm đóng gói bên trong.

Chiến Lệ Kiêu nhìn thoáng qua, “Tại sao lại đóng gói cơm của nàng?”

Kỷ văn mặt không đổi sắc: “Bởi vì phần cơm này đã nguội, nếu cho Tống Nhất Bùi ăn, khả năng sẽ làm dạ dày của hắn có vấn đề.”

Phương Tuyển hoài nghi: “Nhưng mà dạ dày của Tống Nhất Bùi có vấn đề có liên quan gì đến chúng ta?”

Kỷ Văn khinh bỉ xem hắn.

Chiến Lệ Kiêu không nói tiếp đề tài này, nhàn nhạt phân phó: “Trong vòng ba ngày, thu mua nhà ăn Trung Quốc tốt nhất thành phố, đưa tới những đầu bếp nấu canh ngon nhất, bất kể đại giới.”

Kỷ văn nghiêm, trung khí mười phần mà lên tiếng: “Đã rõ!”

Nghĩ nghĩ, Chiến Lệ Kiêu lại nói: “Nếu là đem PRESENT cải tạo thành nhà ăn Trung Quốc, tối thiểu cần bao lâu?”

PRESENT chính là tiệm cơm Tây đêm nay Chiến Lệ Kiêu cùng Mạnh Nhàn đi ăn.

Nó là sản nghiệp của Chiến Lệ Kiêu.

Kỷ Văn suy nghĩ một chút, nói: “Ngắn nhất cũng cần một tháng. Nhưng mà BOSS, doanh thu PRESENT rất khả quan, chỉ một năm thời gian đã được mọi người tán thành, trở thành nhà ăn cao cấp nổi tiếng.”

Một tháng lâu lắm, Chiến Lệ Kiêu từ bỏ ý tưởng cải tạo.

Nhưng mà nghe được Kỷ Văn nói doanh thu khả quan, hắn nhớ tới Mạnh Nhàn từng hỏi hắn vấn đề ông chủ của PRESENT kiếm bao nhiêu tiền.

Hắn liền hỏi Kỷ Văn doanh thu một tháng của PRESENT cụ thể là bao nhiêu.

Kỷ Văn trả lời một con số, đó là doanh thu rất nhiều nhà ăn phải một năm mới có thể đạt tới.

“Ừm.” Chiến Lệ Kiêu gật đầu, thế mà lại hướng Kỷ Văn cong cong môi, khen ngợi: “Ngươi thực không tồi.”

Kỷ Văn thụ sủng nhược kinh, có phần ngượng ngùng mà gãi gãi đầu.

“Gần đây ngươi tương đối vất vả, cho ngươi kỳ nghỉ một tháng, lúc nào cũng có thể bắt đầu.” Chiến Lệ Kiêu ném ra một ngạc nhiên lớn, sau đó ánh mắt di động đến hộp cơm trong tay Kỷ Văn.

Kỷ Văn không có bị kinh hỉ choáng váng đầu óc, vội vàng đem hộp cơm đưa cho Chiến Lệ Kiêu, nghiêm túc nói: “BOSS, các bác nông dân rất vất vả, ta cùng Phương Tuyển đều đã ăn cơm xong, cho nên phần cơm này xin nhờ ngài!”

Phương Tuyển vẻ mặt mộng bức: “A? Chúng ta chưa ăn...”

Kỷ Văn một ánh mắt gϊếŧ qua đi, Phương Tuyển câm miệng theo bản năng.

“Ừm.” Chiến Lệ Kiêu cũng vẻ mặt nghiêm túc mà nhận lấy hộp cơm, xoay người hướng về phía xe hơi.

Trước khi lên xe, hắn nói với Kỷ Văn: “Hai tháng.”

Xe hơi tuyệt trần mà đi, Phương Tuyển mộng bức mà tới gần Kỷ Văn, “Cái gì vậy? Hai tháng?”

Kỷ Văn vô ngữ lắc đầu: “Hài tử, ngươi không cứu.”

Phương Tuyển: "???"

Tại sao mọi người nói đều là tiếng phổ thông, mà hắn lại không hiểu rõ logic trong đó?