Chương 26: Boss hắc hóa muốn ôm một cái (25)

“Tại sao bây giờ cậu mới xuống thế, điện thoại cũng không nghe!” Mạc Lị sắc mặt nôn nóng, “Mau, không kịp mua cơm sáng, chúng ta trực tiếp đi đến giảng đường đi!”

Mạnh Nhàn áy náy, “Thật ngại quá, sau khi trở mình đột nhiên bị đau bụng, điện thoại cũng đặt ở bên ngoài, bạn cùng phòng đều đi ra ngoài, không ai giúp mình nghe cả.”

“Bụng của cậu ổn chứ? Hay là chúng ta đi phòng y tế trước?”

Mạc Lị quan tâm hỏi vài câu, Mạnh Nhàn lắc đầu nói không có việc gì.

Hai người bước đi vội vàng hướng về phía khu giảng đường.

Bỗng nhiên có người từ bên cạnh vụt ra, giơ túi nilon trong tay lên nói với Mạc Lị: “Cần ăn bữa sáng, bằng không không tốt cho dạ dày đâu.”

Mạc Lị giật mình, theo bản năng mà lui về phía sau một bước.

Cô ấy nâng mắt, thấy nam sinh này trông vô cùng anh tuấn thanh nhã, áo T-shirt trắng mặc ở trên người cậu ta, đơn giản nhưng sạch sẽ thuần khiết.

Rồi cô ấy rũ mắt xuống, nhìn thứ ở trong tay Tống Nhất Bùi.

Bên trong có một cái bánh bao và một túi sữa đậu nành.

Cho cô ấy?

Nhưng cô ấy không hề quen biết nam sinh này.

Thấy Mạc Lị đánh giá chúng nhưng lại không nhận, nội tâm vô cùng căng thẳng, Tống Nhất Bùi lặng lẽ nhìn thoáng qua Mạnh Nhàn.

Mạnh Nhàn không tiếng động mà làm khẩu hình: Trực tiếp nhét cho cô ấy.

Trái tim Tống Nhất Bùi khẽ run, nhắm mắt lại đem bữa sáng nhét vào trong lòng ngực Mạc Lị, sau đó quyết đoán rời đi.

Mạc Lị bị bắt cầm bữa sáng, lúc ngẩng đầu lên chỉ còn nhìn thấy bóng lưng Tống Nhất Bùi đang chạy như điên.

“Chúng ta đi mau, nếu không sẽ bị muộn đấy!” Mạnh Nhàn căn bản không cho thời gian Mạc Lị do dự, kéo cô ấy chạy đi.

Thật Mạnh Nhàn không hề đau bụng, cô chỉ cố tình kéo dài thời gian.

Cô biết Mạc Lị có thói quen ăn bữa sáng, nhưng không mua không được vì thiếu thời gian.

Như vậy, Tống Nhất Bùi đã mua sẵn bữa sáng có thể xuất hiện trước mặt Mạc Lị.

Đây là kế hoạch Mạnh Nhàn vẽ ra Tống Nhất Bùi: Để cậu ta xuất hiện những lúc Mạc Lị cần, hơn nữa đưa xong đồ lại lập tức rời đi.

Thời gian ban ngày trôi qua nhanh chóng, lúc chạng vạng, Chiến Lệ Kiêu lái xe đỗ trước cổng trường.

Hạ cửa xe xuống, nhìn cánh cổng trường đại học, đôi mắt đen ngày thường luôn âm trầm lạnh nhạt của hắn lúc này như băng tuyết tan rã, dần dần trở nên mềm mại.

Tưởng tượng đến đợi lát nữa là có thể nhìn thấy Mạnh Nhàn, trái tim hắn lập tức nhảy nhót, khóe miệng vô thức cong lên.

Thật là kỳ lạ.

Trước khi gặp được Mạnh Nhàn, trước nay Chiến Lệ Kiêu không thể ngờ rằng tâm trạng của mình sẽ bị một người ảnh hưởng đến mức như vậy.

Tình nguyện lái xe đưa cô đi dùng bữa tối, tình nguyện tản bộ với cô, tình nguyện nghe cái miệng của cô không ngừng luyên thuyên những chuyện bát quái.

Bỏ lại núi văn kiện chồng chất chưa xử lý, tình nguyện buổi tối trở về tăng ca đến đêm khuya rạng sáng, cũng không nỡ từ chối lời mời của cô.

Có lẽ, đây chính là thích...

Chiến Lệ Kiêu cong cong môi, thẳm sâu trong đôi mắt đen như mực lướt qua ý cười.

Lúc ngẩng đầu lần nữa, hắn thấy cô gái mình ngày đêm nhung nhớ đi ra từ cửa lớn.

Ánh nắng chiều xán lạn đẹp của, cô đẹp đến kinh diễm thoát tục, nụ cười kiều diễm đè bẹp lệ ánh dương quang.

Nhưng mà...

Cô kéo tay một cô gái khác, bên cạnh còn có một nam một nữ.

Ý cười trong mắt Chiến Lệ Kiêu lập tức nhạt đi, bờ môi vừa mới cong lên một chút cũng bằng phẳng trở lại.

Hắn chỉ muốn ăn cơm cùng Mạnh Nhàn.

Mạnh Nhàn kéo Mạc Lị đến gần, chào hỏi Chiến Lệ Kiêu còn ngồi ở trong xe: “Chừng nào thì anh đến? Sao lại chưa xuống xe?”

Chiến Lệ Kiêu im lặng liếc nhìn cô một cái, sau đó dùng ánh mắt lạnh băng đảo qua ba người còn lại.

Mạnh Nhàn giải thích: “Càng nhiều người ăn chung thì càng náo nhiệt chứ sao! Anh nhanh xuống xe đi, tôi siêu siêu đói!”