Chương 9: Boss hắc hóa muốn ôm một cái (8)

Ánh mắt Chiến Lệ Kiêu khiến người khác rùng mình, "Người anh em?"

Mạnh Nhàn vội vàng sửa miệng: "Học trưởng, học trưởng."

Bên tay trái của nàng để một chén canh ngô nấm. Mạnh Nhàn là người không canh không vui, điều đầu tiên nghĩ đến đương nhiên là đi ăn canh.

Nhưng mà dùng cái muỗng uống một ngụm, lông mày của nàng đều sắp nhíu lại thành sâu lông.

Chiến Lệ Kiêu thấy thế, cũng nhíu mày hỏi: "Uống không tốt?"

Mạnh Nhàn uống một ngụm nước giảm bớt hương vị trong miệng, lắc đầu: "Ta không thích, cảm giác rất kỳ quái."

Nàng biết sự tồn tại của cơm Tây, nhưng trước nay chưa từng không ăn. Bất luận địa phủ vẫn là thiên phủ, tiệm cơm đều bán đồ ăn Trung Quốc.

Nhưng bữa cơm này do Chiến Lệ Kiêu mời, Mạnh Nhàn cũng không nói cái gì nữa, cầm lấy dao nĩa cắt thịt ăn.

Nhưng nàng chỉ ăn một ngụm liền nhổ ra, miếng thịt bò tái khiến nàng hơi buồn nôn.

Chiến Lệ Kiêu gọi nhân viên, quẹt thẻ tính tiền.

Mạnh Nhàn chỉ lo xem giấy tờ, không chú ý tới thẻ hắn đưa cho nhân viên tạp vụ, là thẻ đen số lượng có hạn.

Nàng đếm vài số "0" trên hoá đơn, cuối cùng khϊếp sợ mà tiếp thu sự thật này.

Còn không phải là hai bàn thịt một chén canh còn có một ít thứ khác sao, như thể nào lại đến năm con số?

May mắn vừa rồi nàng không giả vờ rộng rãi muốn giành phần thanh toán, nếu không cục diện hiện tại nhất định rất xấu hổ.

Tiền trên người căn bản là không đủ!

Mạnh Bà đi công tác 3000 thể giới đúng thật là có kinh phí, nhưng cần phải phù hợp với hình tượng nhân vật trong thế giới này.

Hiện tại Mạnh Nhàn chỉ là một sinh viên bình thường, một tháng hai ngàn sinh hoạt phí.

Chầu cơm này bằng ít nhất sinh hoạt phí năm tháng của nàng!

Thanh toán xong, Mạnh Nhàn cùng Chiến Lệ Kiêu đi ra nhà ăn, nàng phun tào: "Đồ ăn ở đây ta ăn không quen, thậm chí cảm thấy khó ăn, nhưng khách lại rất nhiều, giá bán lại đắt, ngươi nói ông chủ nhà hàng kiếm được bao nhiêu tiền vậy chứ?"

Chiến Lệ Kiêu: "Không biết."

"Thật ngại quá, làm hại ngươi cũng không ăn được." Mạnh Nhàn thở dài một hơi.

Nhân viên tạp vụ đem xe của Chiến Lệ Kiều khai lại đây, hắn giúp Mạnh Nhàn mở ra cửa xe ở vị trí ghế phụ, nhìn nàng, nói: "Ta không có việc gì. Ngươi muốn ăn cái gì?"

Trong nháy mắt Mạnh Nhàn liền nghĩ đến trời vừa tối, cửa trường học liền sẽ xuất hiện rất nhiều quầy hàng nheo, thèm đến mức nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.

"Ta muốn ăn mấy quán ăn vặt cửa trường học!"