Quyển 1 - Chương 3: Phản Diện Đáng Yêu Của Cậu Ấm Nhà Giàu OOC Rồi

“Dạo này có chuyện gì à, sao đột nhiên lại có nhã hứng mời bọn này đi dã ngoại dài ngày?”

Người mới nói là Vương Bảo Kiệt, cũng là người cầm lái.

“Thay đổi không khí thôi.” – Vũ Dương đáp.

Lưu Trọng theo lời Vương Bảo Kiệt nhìn qua, cứ thoáng có cảm giác Vũ Dương hơi khác so với bình thường.

Lưu Trọng và Vương Bảo Kiệt đều là cậu ấm tầng lớp thượng lưu, ba nhà có qua lại làm ăn nên ba người họ cũng rất thân thuộc.

Sở dĩ Vũ Văn Xương yên tâm để cậu đi chơi với đám người này là do họ không ham chơi, đàn đúm giống như con cháu thế gia khác, còn tự mình hùn vốn làm ăn.

Trong xe toàn những người quen biết đã lâu tự nhiên sẽ có nhiều chuyện để nói. Chỉ có Vũ Dương từ đầu đến cuối ai hỏi đến mới nhàn nhạt đáp trả. Cậu chuyên chú nhìn cái hộp sắt to lớn có thể di chuyển này, trong lòng thầm ghi nhớ cách vận hành.

Sau ba tiếng đi đường, họ đến một khách sạn nhỏ. Sắp xếp xong hành lý, Vũ Dương mới quan sát tỉ mỉ một lượt "khách điếm" hiện đại này.

Dạo quanh một vòng, cậu tình cờ bắt gặp Vương Bảo Kiệt cũng muốn đến bàn tiếp tân, tiện đường nên đi cùng nhau.

Vương Bảo Kiệt làm như lơ đãng nhìn ngó lung tung rồi quay sang quan sát Vũ Dương.

Bình thường hắn cũng không phải người ít nói, đối với người ít qua lại cũng có thể tìm chủ đề để nói chuyện, nhưng đứng trước Vũ Dương mới có ba tuần không gặp, hắn lại hơi ngần ngại.

Quanh thân cậu giống như tồn tại một kết giới ngăn người khác tiến gần, tính cách và hành vi trở nên quy củ hơn, giống như bị đoạt xá vậy. Vương Bảo Kiệt lắc cái ý nghĩ ngu ngốc này ra khỏi đầu mình, thầm nghĩ “không thể nào”.

“Kiệt, tôi có thể mượn cậu chìa khoá cái hộ... xe được không?”

Thật ra, “Vũ Dương” đã đi lấy bằng lái từ năm 18 tuổi. Tuy nhiên kể từ đó đến nay “cậu” chưa thực sự thực hành trên đường lớn lần nào, nên cũng không có bao nhiêu ký ức về loại chuyện này.

Vương Bảo Kiệt: “Không phải cậu cảm thấy việc tự lái xe rất không có dáng vẻ thiếu gia hào môn à, đột nhiên đổi ý?”

Vũ Dương không biết nguyên chủ còn có ý này, nói quá nhiều sẽ thành chột dạ, cậu chỉ nhẹ gật đầu.

Vương Bảo Kiệt thoáng lo lắng: “Để cậu lái một mình tôi không yên tâm, tôi đi với cậu.” Hắn là lo cho cái xe của mình nha!

“Ở đây là vùng ngoại ô nên giao thông cũng buông lỏng hơn một chút, cũng thích hợp để làm ấm tay nghề.”

Vũ Dương muốn từ chối, cậu ngại làm phiền đến hắn, nhưng nghĩ lại cậu cũng không thông thạo chiếc xe kia, để người bên cạnh chỉ dẫn cũng không mất gì, liền gật đầu.

“Cảm ơn cậu nhé.”

Mạnh mồm là thế, nhưng khi lên ghế phụ, hắn vẫn lo lắng đến nỗi thực hiện hai bước phòng hộ cho mình. Một là thắt dây an toàn, hai là trấn an tâm lý.

“Không sao đâu” là lời mà sau khi trải nghiệm hai tiếng ngồi xe hắn lấy ra tự sỉ vả chính mình ngây thơ, trong lòng dạt dào hối hận.

Xe mạnh mẽ phanh gấp trước cổng một tu viện, bánh xe ma sát với mặt đường phát ra ánh lửa nhỏ, cửa ghế phụ lập tức mở, vụt ra một tàn ảnh.

Vương Bảo Kiệt có cảm giác mình sắp chết rồi. Hắn không ngừng nôn hết những thứ đã ăn buổi sáng. Cảm giác choáng váng còn lưu lại trong đại lão không thể đuổi đi khiến hắn lảo đảo.

Cuối cùng, Vũ Dương nhìn thấy một cái xác khô héo héo nằm vật bên đường, không có ý muốn ngồi dậy.

Ánh mắt cậu khó hiểu: “Cậu có ổn không, nơi này rất bẩn, không thích hợp để nghỉ chân đâu.”

Lúc này, Vương Bảo Kiệt thật sự không muốn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ của người này.

Thời điểm cậu lái xe giống như biến thành người khác. Dã thú trong linh hồn bị gọi ra, tốc độ mới ban đầu còn nhẹ nhàng chập chững, càng về sau lại càng nhanh. Ăn cướp trốn cảnh sát cũng không gấp bằng cậu.

Tay Vương Bảo Kiệt nắm chốt an toàn đến tím bầm, cả người dính trên ghế, chỉ sợ đột nhiên văng ra khỏi xe, bỏ mạng!

Hắn thề từ nay nơi nào Vũ Dương lái xe, nơi đó tuyệt đối sẽ không có hắn!

Vũ Dương quan tâm hỏi han người bạn này của nguyên chủ một chút, lực chú ý lại bị tu viện trước mắt này cuốn đi mất.

Vùng ngoại ô của thành phố không hẳn là một nơi tốt để định cư lâu dài. Bao trùm quanh nơi đây là bầu không khí ảm đạm, tiêu điều, mùi ẩm ướt hôi thối bốc lên nồng nặc, nhà cửa giống như nhiều miếng vải không nguyên vẹn chắp vá lại với nhau. Đến cổng tu viện sự chật vật của nơi này lại càng hiện rõ hơn.

Cậu không thể tưởng tượng một nhân vật về sau sẽ làm mưa làm gió trong giới thượng lưu lại từng sống ở nơi như vậy.

Vũ Dương trực tiếp tìm người quản lý nói rõ lý do cụ thể của mình, được sự chấp thuận của họ mới đi vào tìm người.

Quản lý cô nhi viện thấy hai người trước mắt ăn mặc không hề tầm thường liền sáng mắt lên, nhiệt tình dẫn cậu tham quan.

Đi lên một cái cầu thang, rẽ trái sau đó rẽ phải là đến một nhà ăn không quá lớn.

Hiện tại là giờ ăn trưa của đám trẻ.

Nhìn khung cảnh bên ngoài thanh niên cũng không trông mong thấy được những bé con trắng trẻo hồng hào nhưng quả thật tình hình trước mắt hơi quá sức tưởng tượng của cậu.

Có lẽ những đứa trẻ ở đây sẽ cảm thấy từ gầy chính là đang quá tâng bốc bọn nó. Nhìn chúng giống như đã phải trải qua một nạn đói khủng khϊếp và những căn bệnh quái ác.

Vũ Dương không nhìn vào ánh mắt của những đứa trẻ ở đây, cậu thoáng liếc quanh tìm kiếm mục tiêu của mình.