Chương 2: Cùng bạn thân của vị hôn phu

Cơ sở dữ liệu của hệ thống lặng lẽ hồng đến nóng lên, có chút không được tự nhiên nói: [tuy rằng cô dùng chính là thân thể nữ xứng, nhưng sau khi xuyên đến đây sẽ thay đổi thành bộ dáng của chính cô, hết thảy chỗ không hợp lý bổn hệ thống sẽ tự động thay cô bổ khuyết]

Tỷ như những người đã thập phần quen thuộc với dung mạo của nguyên chủ, trong đầu ký ức đều sẽ tự động thay đổi thành diện mạo hiện tại của Nhược Y, cho dù có điều nghi ngờ, cũng sẽ theo bản năng bỏ qua, sẽ không miệt mài theo đuổi.

Nhược Y dựa theo chỉ điểm của hệ thống, mở ra tay nải của nữ xứng, từ bên trong lấy ra dung dịch mặt nạ nữ xứng dùng để che giấu dung mạo mang lên, đối khuôn mặt tuyệt sắc của chính mình tiến hành che lấp.

Nàng hiện tại là Khương Nhược Y đại tiểu thư Lạc Tuyết Sơn trang, Lạc Tuyết Sơn trang vừa mới bị hắc y nhân không rõ thân phận huyết tẩy, chỉ có nàng được cha mẹ liều chết đưa ra, trên đường đào vong vô tình được vô tình kiếm khách Liễu Kim Sinh cứu giúp.

Liễu Kim Sinh có thể được danh hào vô tình kiếm khách, tự nhiên là bởi vì hắn là người lãnh khốc vô tình, lạnh như băng sương, trong lòng chỉ có kiếm đạo. Một người như vậy sẽ nguyện ý xen vào việc người khác mà cứu người, đương nhiên là có nguyên do.

Liễu Kim Sinh chỉ có một cái chí giao hảo hữu, đó chính là Thiếu tranh chủ Ngự Kiếm sơn trang Tạ Tầm Vân, hai người đều là kiếm khách đứng đầu giang hồ, lấy kiếm luận đạo, thưởng thức lẫn nhau, giao tình cực tốt.

Mà Tạ Tầm Vân chính của nữ xứng, phụ thân nữ xứng cùng trang chủ Ngự Kiếm sơn trang chính là anh em kết nghĩa, vì thế hai người liền ước định tương lai nếu có nhi nữ, liền kết làm thông gia.

Lạc Tuyết Sơn trang cũng chỉ có một nữ nhi là nữ xứng, mà Tạ gia cũng chỉ có một cái nhi tử là Tạ Tầm Vân, hôn ước này tự nhiên liền rơi xuống người cả hai.

Liễu Kim Sinh biết được nữ xứng chính là vị hôn thê của bạn tốt Tạ Tầm Vân, thấy nàng bị người đuổi gϊếŧ, liền ra tay tương trợ, biết được Lạc Tuyết Sơn trang bị diệt môn, hắn liền hộ tống nữ xứng đi đến Ngự Kiếm sơn trang.

Trong nguyên tác nữ xứng sẽ bởi vì ơn cứu mạng của Liễu Kim Sinh mà đối hắn sinh ra tình cảm, sau khi đến Ngự Kiếm sơn trang, phát giác bên người vị hôn phu Tạ Tầm Vân đã có hồng nhan tri kỷ, nữ tử này chính nữ chủ Lạc Huyên có mỹ danh là tiểu thần y.

Tạ trang chủ, phụ thân Tạ Tầm Vân trên người không biết bị người nào hạ độc, thân trúng kịch độc, Tạ Tầm Vân hiếu thuận liền mời đến trên thần y truyền nhân Lạc Thịnh cực nổi danh trên giang hồ tiến đến trị liệu cho phụ thân.

Nữ chủ Lạc Huyên cùng thần y truyền nhân Lạc Thịnh đều là lão thần y nhận nuôi, đều là theo họ Lạc của Lạc thần y, hai người là quan hệ sư huynh muội.

Lạc Huyên nữ giả nam trang quấn lấy Lạc Thịnh cùng nhau đi tới Ngự Kiếm sơn trang, sau khi trải qua một loạt quá trình điều tra người hạ độc ám sát Tạ trang chủ, Lạc Huyên sinh ra tình cảm với Tạ Tầm Vân, trong tình huống Tạ Tầm Vân không biết Lạc Huyên là nữ giả nam trang, cũng rất là thưởng thức nàng.

Liền ở ngay lúc này, nữ xứng đi tới Ngự Kiếm sơn trang, làm nữ tử, nàng liếc mắt một cái liền nhìn ra Lạc Huyên nữ giả nam trang. Nàng lại thấy vị hôn phu Tạ Tầm Vân luôn luôn đối người xa cách khách khí lại đối đãi Lạc Huyên phá lệ không giống bình thường, liền cho rằng hắn là thích Lạc Huyên, trong lòng liền nghĩ, ngươi có thể có hồng nhan tri kỷ, dựa vào cái gì ta liền không thể có nam nhan tri kỷ?

Vì thế nữ xứng liền kìm nén không được tình tố trong lòng câu dẫn vô tình kiếm khách Liễu Kim Sinh.

Liễu Kim Sinh lại đối nàng không có một chút cảm giác nào, sau khi phát hiện nàng đang câu dẫn chính mình, không nói hai lời liền vạch trần việc này trước mặt bạn tốt Tạ Tầm Vân.

Tạ Tầm Vân chịu nhục nhã này, tự nhiên không chịu bỏ qua, cũng không muốn thực hiện hôn ước vốn là không phải hắn mong muốn, hắn lấy việc này áp chế nữ xứng đáp ứng giải trừ hôn ước, ngại với việc Tạ trang chủ thương tiếc con gái của huynh đệ cửa nát nhà tan không nơi nương tựa, Tạ Tầm Vân liền tạm thời vẫn chưa đuổi nữ xứng đi.

Nữ xứng lại không biết đủ, ở Ngự Kiếm sơn trang không an phận chút nào, tiếp tục nhảy nhót thông đồng Liễu Kim Sinh, khiến Liễu Kim Sinh cách ứng trực tiếp bỏ đi.

Sau khi Liễu Kim Sinh rời đi, nữ xứng cảm thấy hắn không muốn tiếp thu chính mình, đều là bởi vì chính mình từng là vị hôn thê của Tạ Tầm Vân, liền giận chó đánh mèo lên người Tạ Tầm Vân, không thể chấp nhận Tạ Tầm Vân cùng Lạc Huyên hạnh phúc bên nhau, vì thế liền chủ động nhằm vào Lạc Huyên.

Ác độc nữ xứng nhằm vào nữ chủ, tự nhiên là âm mưu tính kế bại lộ, mặt xám mày tro, còn trợ công giúp nữ chủ Lạc Huyên bại lộ giới tính thật, khiến nam chủ Tạ Tầm Vân minh bạch cảm tình của chính mình đối với Lạc Huyên, làm nam nữ chủ một đôi có tình về với nhau.

Kết cục cuối cùng của ác độc nữ xứng chính là bị đuổi ra Ngự Kiếm sơn trang, thù nhà không thể báo, bản thân lại không người bảo vệ, thực mau liền lưu lạc giang hồ, không rõ sống chết.

Nhược Y sau khi mang lên mặt nạ dịch dung bộ dáng thập phần thường thường vô kỳ, chỉ là một đôi mắt sáng rung động lòng người làm khuôn mặt nhạt nhẽo bình phàm đều trở nên sinh động lên.

Nhược Y cầm lấy khăn che mặt của nữ xứng mang lên, sau khi toàn bộ người thân của nữ xứng đều chết, vì trốn tránh đuổi gϊếŧ, cô không chỉ mang lên mặt nạ dịch dung, còn sẽ bịt kín một tầng khăn che mặt.

Thời điểm trời tờ mờ sáng, phòng cửa liền truyền đến vài tiếng đập cửa có quy luật.

Gõ cửa đúng là vô tình kiếm khách Liễu Kim Sinh, hiện tại chính là trên đường Liễu Kim Sinh hộ tống nàng đi Ngự Kiếm sơn trang.

Nhược Y đi đến gần cửa phòng, nhẹ nhàng mở ra cửa phòng, ngước mắt nhìn về phía thanh niên mặc một bộ y bạch y dung mạo tuấn lãng dáng người đĩnh bạc trước mặt.

Chỉ là đơn giản ngước mắt, Liễu Kim Sinh lại bỗng nhiên cảm giác khuôn mặt bình thường đã gặp qua trước mặt trở nên sinh động lên, kia con mắt sáng thủy nhuận bên trong tràn ngập tín nhiệm đối hắn, ánh mắt lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn, đáy mắt thanh triệt tựa hồ đựng đầy tinh quang, hắn thế nhưng có chút không tự giác khẩn trương lên, ngón tay hơi hơi cuộn tròn một chút, thanh âm trầm thấp nói: “Phương tiểu thư, nên khởi hành.”

Bởi vì còn có người đuổi gϊếŧ ở mặt sau, cho nên bọn họ cần thiết nhanh chóng nắm chặt thời gian lên đường.

Nhưng Nhược Y hơn phân nửa đêm xuyên qua lại đây đã tỉnh, đã sớm cảm thấy đói khát trong bụng, nàng nhưng không nghĩ đói bụng lên đường.

Nàng mềm mại mở miệng: “Liễu đại ca, có thể hay không ăn trước đồ ăn sáng lại đi, ta đói quá nha.”

Liễu Kim Sinh khẽ nhíu mày, bất quá lúc này đây hắn cũng không phải bởi vì nàng tự quen thuộc kêu hắn ‘ Liễu đại ca ’ mà không vui nhíu mày, là bởi vì hắn cảm giác ngữ khí hôm nay nàng nói chuyện tựa hồ có chút quá kiều mềm.

Hắn lạnh mặt không vui xoay người sang chỗ khác, lãnh đạm nói: “Không được!”

Nhược Y tâm sinh thất vọng, rõ ràng tỷ tỷ trong nhà nói qua, nếu là nàng đối người khác ôn thanh mềm giọng cầu một chút, hoặc là khẽ cười cười, không có người sẽ bỏ được cự tuyệt nàng.

Chính là nàng mới vừa xuống núi bị hệ thống đưa tới thế giới xa lạ, gặp được người nam nhân đầu tiên, liền cự tuyệt nàng.

Nhược Y mất mát đi theo Liễu Kim Sinh đi ra khách điếm, hai con ngựa bọn họ cưỡi đã được buộc ở ngoài cửa khách điếm.

Trong lúc Nhược Y đang xem con ngựa chính mình phải cưỡi, bỗng nhiên phát hiện Liễu Kim Sinh xoay người trở về khách điếm, sau đó xách theo một cái tay nải đi ra.

Nàng tò mò chớp chớp mắt, Liễu Kim Sinh đem tay nải đưa cho nàng, nói: “Trên đường ăn.”

Nhược Y mở ra tay nải, thấy bên trong là bánh cuốn cùng bánh bao nóng hổi, ngửi mùi hương truyền đến chóp mũi, tức khắc vui vẻ lên, cười nhảy nhót nói: “Cảm ơn Liễu đại ca!”