Chương 7: Cùng bạn thân của vị hôn phu

Liễu Kim Sinh đem quần áo cùng mũ có rèm trên tay đều đưa cho Nhược Y, thanh âm trầm thấp nói: “Bên ngoài người nọ không chừng chính là nhãn tuyến của truy binh, muội ngày sau ra cửa vẫn là mang lên mũ có rèm đi.”

Kỳ thật trong lòng hắn rất rõ ràng, liền biểu hiện vừa rồi của cái kia nam nhân bên ngoài, căn bản không quá có thể là truy binh sát thủ được huấn luyện nghiêm khắc, hẳn chính là một cái sắc tự phía trên người thường, nện bước phù phiếm, một chút dấu hiệu luyện võ cũng không có.

Hắn muốn Nhược Y mang lên mũ có rèm, chỉ là không thích ánh mắt kinh diễm thưởng thức lại thèm nhỏ dãi của nam nhân khác nhìn chằm chằm vào nàng.

Nhược Y thật đúng là cho rằng nam nhân bên ngoài xem nàng xem đến đâm cây cột là truy binh, sợ tới mức nàng nhanh chóng tiếp nhận mũ có rèm mang lên, che khuất mặt của chính mình.

Nàng bị hệ thống mang theo xuyên qua lại đây, tuy rằng là dùng bộ dạng cùng dáng người của chính mình, nhưng lại không phải chân chính thân thể của nàng, cũng không có pháp thuật cùng linh lực, truy binh đuổi theo, nàng có thể dựa vào cũng chỉ có sự bảo vệ của Liễu Kim Sinh, nhưng Liễu Kim Sinh không có khả năng thời thời khắc khắc đều ở bên người nàng bảo hộ nàng, cho nên ngày thường vẫn là muốn càng thêm cẩn thận mới được.

Phần rèm của mũ chỉ tới phần cổ, là từ vải dệt thực mềm nhẹ chế tác mà thành, mặt trên còn đính võng mành cùng châu ngọc, có vẻ thập phần đẹp đẽ quý giá, giá cả hẳn là xa xỉ.

Sau khi Nhược Y mang lên mũ có rèm, dung mạo thiên tư quốc sắc liền giấu ở sau mũ có rèm mỏng manh, tuy rằng dáng người của nành yểu điệu, kia dáng người hoàn mỹ, chỉ xem bóng dáng liền có cũng đủ phong tình mê người, nhưng tốt xấu lực sát thương không bằng gương mặt tuyệt thế mỹ mạo của nàng.

Liễu Kim Sinh nhìn còn cảm thấy không hài lòng, hắn hẳn là mua mạc li, mũ có rèm chính là từ mạc li diễn biến mà đến, mũ váy mạc li chính là phi thường rộng, có thể đem che khuất toàn bộ thân hình, sau lại bởi vì mũ váy quá mạc li dài có chút không tiện, dần dần diễn biến thành mũ có rèm ngắn đến cổ.

Ở huyện tthành nhỏ này không có gió cát, tự nhiên không cần phải có mạc li tới che đậy gió cát, ngay cả bán mũ có rèm cũng chỉ là bởi vì tiểu thư khuê tú của gia đình giàu có ra cửa yêu cầu mang mũ có rèm mà thôi.

Liễu Kim Sinh tuy rằng đối hiệu quả che đậy của mũ có rèm không thế nào vừa lòng, nhưng tổng so chỉ mang khăn che mặt tốt hơn nhieut, chỉ có thể tạm thời liền như thế.

Bọn họ ở lại khách điếm, ăn cơm đều là bảo tiểu nhị đem đồ ăn đưa đến trong phòng ăn, có thể không ở bên ngoài lộ diện liền tuyệt không lộ diện, giảm bớt khả năng bị người chú ý.

Vào đêm, Liễu Kim Sinh đối Nhược Y nói: “Ta ở cách vách, có việc kêu ta.”

Nhược Y nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, có chút do dự ngượng ngùng nói: “Ta, ta tưởng tắm gội.” Nữ xứng chạy trốn nhiều ngày như vậy, còn vẫn luôn không cơ hội tắm gội đâu, Nhược Y lo lắng sau này trên đường chạy trốn khả năng sẽ vẫn luôn không cơ hội tắm gội, liền muốn sấn hôm nay có cơ hội có điều kiện, tắm nước nóng.

Liễu Kim Sinh dừng một chút, nói: “Ta gọi người đưa nước đi lên.”

Liễu Kim Sinh thực mau liền kêu chủ quán nấu một thùng nước ấm lớn dọn tới cửa phòng Nhược Y, hắn không có để tiểu nhị dọn nước ấm vào phòng, mà là dặn bọn hắn đặt ở cửa phòng, chờ bọn họ đi rồi, gõ cửa phòng nàng, chính mình tự mình một tay cầm đi vào.

Sau khi hắn giúp Nhược Y chuẩn bị tốt nước ấm, cái gì cũng ngượng ngùng nói, liền xoay người đi ra ngoài.

Hắn vốn định trở về phòng, nhưng nghĩ đến Nhược Y đang tắm, lại nghĩ đến cái kia nam nhân vừa mới rình coi Nhược Y, trong lòng không yên tâm, liền ôm kiếm đứng ở cửa thủ vệ.

Nội công của hắn thật sự quá cao, lỗ tai cũng thật sự quá tiêm, phía sau trong phòng truyền đến âm thanh quần áo cọ xát rất nhỏ, âm thanh dòng nước, phảng phất liền vang lên bên tai hắn, làm hắn tâm thần không yên lên.

Cuối cùng thật sự khiêng không được, hắn lặng lẽ dùng nội lực phong bế thính giác, lúc này mới thoáng bình tĩnh xuống dưới, vành tai đỏ bừng cũng dần dần giảm bớt.

Bỗng nhiên cảm giác được cửa phòng phía sau động, Liễu Kim Sinh vội vàng huỷ bỏ phong bế thính lực, xoay người nhìn lại, chỉ thấy thiếu nữ thay đổi một bộ váy dài vàng nhạt mới tinh, tóc đen dài xõa tung, không trang điểm, mắt như sương mù mông lung mờ mịt giữa mặt hồ mùa thu, làm hắn có loại ảo giác nàng là đang liếc mắt đưa tình nhìn hắn.

Nhược Y hơi hơi nghiêng nghiêng đầu, chớp mắt cười: “Liễu đại ca, ta vừa rồi kêu huynh, huynh như thế nào không trả lời ta nha?" Trong thanh âm của nàng mang theo điểm nhi oán giận, nhưng càng như là đang làm nũng.

Liễu Kim Sinh xin lỗi nói: “Xin lỗi, vừa rồi Liễu đại ca không nghe thấy, là ta sai.”

Nhược Y nhấp môi cười khẽ: “Liễu đại ca không cần cùng ta xin lỗi lạp.”

Liễu Kim Sinh chú ý tới mái tóc dài ướt dầm rề của nàng, theo bản năng liền vươn tay ra, nhẹ nhàng vỗ một cái, dùng nội lực vỗ đi vệt nước cùng hơi ẩm trên tóc nàng, để tránh nàng cảm mạo sinh bệnh.

Bất quá chờ hắn làm xong mới kinh ngạc phát hiện, động tác của chính mình thật sự quá đường đột, vội vàng thu hồi tay, lại xin lỗi: “Thực xin lỗi, Phương tiểu thư, tại hạ đều không phải là cố ý mạo phạm, chỉ là thấy tóc muội ướt, lo lắng muội sẽ bị cảm lạnh……”

Nhược Y không hiểu cái gì là nam nữ đại phòng , nàng trước kia nhưng thích người khác vuốt mao chải lông cho nàng, một chút cũng không cảm thấy hành động Liễu Kim Sinh có cái gì không thích hợp, nàng còn đang bởi vì tóc chính mình lau nửa ngày không khô mà phiền não đâu, Liễu Kim Sinh vì nàng giải quyết một cái phiền toái nhỏ, nàng vui vẻ còn không kịp, sao lại có thể tức giận đâu?

“Cảm ơn Liễu đại ca, ta không có tức giận.”

Liễu Kim Sinh thấy nàng tựa hồ thật sự không có tức giận, trong lòng mới yên tâm, đồng thời cũng có chút nhi nảy sinh ra một chút hy vọng xa vời, nàng không chán ghét ta, như vậy có phải hay không…… Chỉ là nghĩ đến bạn tốt Tạ Tầm Vân, hắn thực mau lại ép xuống một chút hy vọng xa vời này.