Chương 2

"Tấn tổng, dọa chết em, em vừa tỉnh lại, đã phát hiện anh đã không còn ở trong xe nữa." Lúc này có một cô gái trẻ, bước nhanh vào cửa, dưới chân cô ta đi giày đế phẳng, bước đi nhẹ nhàng, tóc dài sau gáy theo đó đong đưa.

Trong đầu Văn Kiều rất nhanh đồng thời tràn vào rất nhiều tin tức.

[Phùng Khinh Khinh, 21 tuổi, con gái riêng của Phùng gia. Cô ta là tình địch của cô. Cũng là kẻ thù của cô. Sự xuất hiện của cô ta đã mang lại thảm họa cho cô. Bạn bè, gia đình xung quanh cô sẽ thích cô ta, quay đầu lấy lòng cô ta. Cô sẽ vì cô ta, mà rơi vào tình trạng bị trục xuất khỏi gia tộc, kết cục trong bệnh viện chảy máu quá nhiều mà chết, không ai để ý đến. 】

Văn Kiều cười khẽ một tiếng.

Thế này rất thú vị.

Cô ta là tình địch của cô. Cũng là kẻ thù của cô. Được chia thành hai câu để giới thiệu.

Tình địch không phải đã bao gồm ý nghĩa là kẻ thù?

Nếu đặc biệt tách ra, vậy chứng tỏ, Phùng Nhẹ Nhàng trước mặt không chỉ là quan hệ tình địch, còn có... Mối quan hệ giữa đối thủ cạnh tranh?

Văn Kiều âm thầm nhướng mày.

Đối phương cũng là người chơi vị diện tiến vào thế giới này?

Thật thú vị!

Từ thông tin được đưa ra từ trò chơi, nó sẽ không thông báo rõ ràng cho cô, đối phương có phải là đối thủ cạnh tranh của cô không.

Cho nên cô phát hiện thân phận Phùng Nhẹ, Phùng Khinh Khinh chưa chắc sẽ phát hiện thân phận của cô nhanh như vậy.

Trong trường hợp đó, thật sự sẽ rất vui.



Người bị phơi bày trước, tỷ lệ chiến thắng càng nhỏ. Không bằng trước tiên để Phùng Khinh Khinh xem cô là NPC của thế giới này là được rồi.

Nguyên thân không phải điêu ngoa tùy hứng sao?

Cô sẽ làm như thế.

Văn Kiều đi tới, dựa theo tính tình nguyên thân, giơ tay không chút khách khí tát Phùng Khinh Khinh một cái, mắng: "Đồ hồ ly tinh này!”

Phùng Khinh Khinh bị một cái tát này đánh tới choáng ngợp, đứng tại chỗ, nước mắt lưng tròng, trong cổ họng nghẹn tức, nhưng không lập tức mắng to.

Liếc mắt là có thể nhìn ra, ít nhất là tuyển thủ Bạch Liên Hoa cấp hai.

Tấn Thiên Hào quả nhiên bị chọc giận, anh ta đưa tay dùng sức vặn cổ tay Văn Kiều, cắn răng nói: "Cô làm gì? Chạy đến văn phòng của tôi để giương oai, còn đánh người của tôi ... Xin lỗi cô ấy.”

Hết lần này tới lần khác cổ tay Văn Kiều nhu nhược không xương, trơn nhẵn mềm mại.

Tấn Thiên Hào hất mạnh tay Văn Kiều ra, đè nén trái tim bất giác nhảy dựng lên, giống như ghét bỏ, từ trong túi lấy khăn ra lau tay, lúc này mới khẽ vuốt ve hai má Phùng Khinh Khinh, hỏi: "Có đau không?”

Phùng Khinh Khinhlắc đầu: "Không đau lắm đâu.” Nhưng cô ta ngẩng đầu lên, lại cắn môi dưới, trên môi đã lưu lại một vệt dấu răng.

Có thể thấy vừa rồi đau quá, cô ta mới dùng sức cắn môi dưới.

Lửa giận của Tấn Thiên Hào dễ dàng bị khơi mào, nhưng còn không đợi anh ta quay đầu lại chất vấn Văn Kiều, Văn Kiều đã bắt lấy cổ tay anh ta, kéo anh ta về phía sau: "Anh sờ mặt người phụ nữ này làm gì? Em là vợ của anh! Không được chạm vào cô ta.”

Tấn Thiên Hào bị cô làm trở tay không kịp, ngón tay còn giật xuống hai sợi tóc Phùng Khinh Khinh, Phùng Khinh Khinh đau đến nhe răng, nhưng còn phải nhịn không phát ra tiếng.



Mà dưới chân Tấn Thiên Hào lảo đảo, bị Văn Kiều Sinh kéo xuống đất.

"Cô điên à?" Tấn Thiên Hào quát lớn một tiếng.

Văn Kiều lại thuận thế cưỡi ở trên thắt lưng anh ta, một tay vặn lấy thịt trên thắt lưng anh ta. Phàm là bị vặn ở nơi này, đều sẽ cảm thấy rất đau đớn, trong lúc nhất thời còn không có biện pháp tránh ra. Trên thắt lưng Tấn Thiên Hào đều là cơ bắp, Văn Kiều vì bóp vào, còn tốn chút sức.

Nhưng chờ sau khi nắm lấy, Văn Kiều lập tức biểu diễn thứ gọi là một người phụ nữ lưu manh đủ tư cách.

Cô giơ tay kia lên, ầm ầm cho Tấn Thiên Hào hai bạt tai, vừa đánh vừa khóc: "Anh coi tôi là gì? Tôi là vợ của anh. Tôi là người ngủ chung giường với anh mỗi ngày! Tôi không đẹp bằng cô ta sao? Anh nhìn kỹ đi! Nhìn tôi này..."

Hai vợ chồng đánh nhau.

Một người là tổng giám đốc, một người là phu nhân, còn là tiểu thư Văn gia.

Ai dám kéo người ra chứ?

Chỉ có thể trợn to mắt, kinh hồn bạt vía nhìn một màn này.

Văn Kiều xuống tay có dùng kỹ xảo, nghe không vang, nhưng sức lại rất lớn.

Cô vừa tát vào mặt, lại bóp eo, Tấn Thiên Hào bị choáng ngợp. Chờ khi anh ta phản ứng lại, lửa giận trong ngực bốc lên, lập tức dùng sức muốn quăng Văn Kiều xuống. Nhưng hai chân Văn Kiều vững vàng kẹp lấy thắt lưng anh ta, hơn phân nửa thân thể đều đè ở trên người anh ta.

Quá khứ Văn Kiều điêu ngoa tùy hứng, nhưng thật đúng không dám đối xử với anh ta như vậy.

Cho nên đây là lần đầu tiên, Tấn Thiên Hào thân mật với cô như vậy.

Tấn Thiên Hào càng giãy dụa, lại càng cảm giác được, hai đùi Văn Kiều dán vào trên người anh ta, trơn bóng, vừa mịn vừa trơn.