Chương 11

Thanh Hoàn vốn đang lười biếng nằm nghỉ ngơi trong sơn động dưới trạng thái nguyên hình, cái mùi này đến quá đột nhiên, khiến hắn lập tức ngưỡng cao đầu, đầu lưỡi rắn đỏ tươi thoắt ẩn thoắt hiện.Hắn chưa từng ngửi thấy mùi vị như vậy, rất khó hình dung, vô cùng thơm, nhưng cũng không phải là mùi hương tự nhiên của hoa quả cỏ mộc, giống như mang theo móc câu vậy, câu đi con sâu thèm ăn trong bụng.

Hắn đói.

Thanh Hoàn không do dự nữa, hóa thành hình người, theo bản năng kiếm ăn nhắc nhở, tìm được vị trí của mùi hương này.

Không bao lâu sau hắn tìm được địa điểm.

Nhưng khi đến nơi, Thanh Hoàn lại do dự.

Hắn cảm giác được phía trước có yêu khí, hơn nữa rất hỗn tạp, phỏng đoán sơ lược phải có mấy chục yêu quái tự tập ở nơi này.

Chẳng lẽ, mấy con yêu quái này phát hiện ra thứ gì tốt?

Theo bản năng hắn muốn đi xem, nhưng trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác kỳ quái làm hắn cảm thấy, giờ phút này mình quay đầu rời đi mới tốt.

Nhưng mà vừa hay vào lúc này, mùi hương nồng nàn kia đột nhiên bùng nổ, bao quanh người hắn.

Đầu lưỡi không tự chủ được tiết ra nước miếng.

Thanh Hoàn: … Thôi, vẫn là đi đi.

Hắn lặng lẽ ẩn giấu thân hình, bước đi về phía yêu khí tụ họp kia.

Xa xa đã nghe thấy tiếng ồn ào, còn có ánh lửa dữ dội cùng mùi vị câu người ngày càng đậm đà.

Thanh Hoàn dừng một chút, hắn không thích lửa.

Ước chừng chỉ dừng một chút mà thôi, hắn tiếp tục đi về phía trước, tìm một cái cây cao lớn đứng ở phía trên, nhìn về phía xa.

Vừa hay xem trọn vẹn được tình hình trên khu đất trống ở sơn cốc.

Mấy chục con yêu quái tụ năm tụ ba xếp chân ngồi một chỗ, trước mặt là đống lửa lớn, trên ngọn lửa có những chiếc que rất kỳ lạ, những thứ trên chiếc que ấy là nguồn gốc của cỗ mùi thơm kỳ lạ kia.

Nhãn lực của Thanh Hoàn rất tốt, nhận ra ngay trên những que gậy ấy có gà rừng, dê núi, cũng có cá, tóm lại đều là những con vật tầm thường hay thấy khi nó còn sống.

Những thứ này, dùng lửa thiêu là có thể trở nên thơm như vậy sao?

Trong lòng hắn suy nghĩ.

Một khắc sau, bỗng nhiên cả người hắn dựng hết tóc gáy lên.

Thanh Hoàn kinh hãi, theo bản năng nhìn về phía bên kia, chỉ thấy trong đám yêu quái có một người đàn ông trẻ tuổi mặc trường bào màu đen tầm thường, tựa như nhìn về phương hướng của hắn.

Người đàn ông trẻ tuổi ngồi an tĩnh ở chỗ đó, trên người cũng không có khí tức của đại yêu, thời điểm Thanh Hoàn quan sát, căn bản không có để ý đến hắn.

Nhưng mà hắn ta lại phát hiện ra mình, cũng khiến cho bản năng sinh ra cảm giác nguy hiểm.

Mà điều đáng sợ là, cho dù là bây giờ, Thanh Hoàn cũng không nhìn thấu lai lịch của nam nhân trẻ tuổi kia.

Từ lúc nào mà Bạch Hổ Lĩnh có một yêu quái đáng sợ như vậy?

Đầu óc Thanh Hoàn chợt bừng tỉnh: không, không nhất định là bất thình lình xuất hiện.

Hình người của Bạch Cốt đại vương kia, cho tới bây giờ hắn còn chưa thấy qua.

Thanh Hoàn lập tức muốn rời đi.

Nhưng một khắc sau, âm thanh cười nhạt thản nhiên vang lên bên tai hắn, “Người tới là khách, không bằng cùng nhau thưởng thức thức ăn ngon?”

Người đàn ông kia cách hắn xa như vậy, vậy mà những lời này giống như vang lên bên tai hắn.

Cùng lúc đó, một cỗ áp lực nặng nề áp sát hắn, ngay cả việc chạy trốn hắn cũng không làm được.

Thanh Hoàn cắn răng, chống lại áp lực, từng bước từng bước tiến về phía bên kia.

Rất nhanh có yêu quái phát hiện ra hắn,hoảng sợ chớp mắt một cái, nhưng mà rất nhanh bọn họ liền tỉnh táo: có Đại Vương ở đây.

Trong lòng Thanh Hoàn nén giận cùng cảm giác nhục nhã, nhưng mà mùi hương kia càng đến gần càng thơm lừng.

Càng tới gần, sự khát khao và tò mò với đồ ăn ngon càng lớn hơn.

Ánh mắt hắn như bị khống chế vậy, nhìn chằm chằm vào những vỉ nướng kia.

Những thứ thịt kia ngày thường rõ ràng ăn không biết bao nhiêu lần rồi, thay đổi cách làm, dùng lửa nướng qua, màu sắc trở nên mê người, mang theo mùi hương hấp dẫn vô cùng, tràn ngập toàn bộ khoang mũi một cách bá đạo.

Khương Lâm nhìn thấu bộ dạng vô cùng khát vọng nhưng giả bộ như “Ta đây rất lạnh lùng,” , “Cái gì ta cũng không nhìn.” của Thanh Hoàn , trong lòng cười lớn.

Dường như hắn còn tưởng kỹ thuật diễn của mình rất tốt.

Nhưng mà đám yêu quái này rất có ý tứ.

Hắn cũng không muốn phơi bày đối phương, giơ tay gọi Báo tinh qua , phân phó cho nàng ta chút chuyện.

Báo tinh có chút kinh ngạc, nhưng đối với Khương Lâm hết mực tin tưởng, đứng dạy đi tới tiếp đãi Thanh Hoàn.

“Đại Vương nói, người tới là khách, vì vậy để cho ta tới chiêu đãi ngươi.” Báo tinh có chút khẩn trương nói với Thanh Hoàn.

Con Xà yêu kia ở Bạch Hổ Lĩnh cũng có danh tiếng rất lớn, tính khí cũng không coi là quá tốt, Báo tinh có mấy người bạn nhỏ bị thua thiệt trong tay hắn.

Duy có điều an ủi là Xà yêu kia rất trạch, ngày thường phần lớn thời gian đều đang ngủ, thời gian thanh tỉnh còn sót lại cũng là ở một mình trong động nằm dưỡng sinh lại chiếm hết một nửa thời gian.

Thanh Hoàn cau màu: “Có ý gì?”

Hắn nhìn về phía Khương Lâm, đối phương hướng về phía hắn cười một tiếng, cũng không có ý định muốn nói chuyện với hắn.

Điều này làm cho trong lòng Thanh Hoàn nín một bụng nghi ngờ.

Nhưng mà rất nhanh những cài này đều không quan trọng nữa.

Động tác thành thạo của Báo tinh nhấc vỉ nướng lên, lại thêm nữa, bưng gia vị tới.

Thanh Hoàn tò mò nhìn một màn này.

Hắn không quá thích lửa, rắn là loài sinh vật thích nơi lạnh lẽo ẩm ướt, ánh sáng ấm áp làm cho hắn có chút khó chịu.

Nhưng mà cái này có thể nhẫn nhịn được.

Hắn không chớp mắt nhìn động tác của Báo tinh.

Khứu giác nhạy bén giúp hắn phát hiện, cái đĩa nho nhỏ đựng đồ mà Báo tinh đang bưng trong tay, mới là nguồn gốc của mùi thơm mê người kia.

“Đây là cái gì?” hắn mở miệng nói, âm thanh có chút khàn khàn.

Báo tinh sợ hết hồn, thận trọng nhìn Thanh Hoàn một cái, nói thật nhanh, “Cái này gọi là gia vị, là đồ của Đại Vương chúng ta, nghe nói bên trong xen lẫn mấy loại hương liệu, giúp cho đồ ăn càng thơm ngon hơn.”

Thanh Hoàn hỏi, “Vật này lấy từ đâu?”

Báo tinh mờ một, “A?”

Nàng ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Suy nghĩ một chút cũng không ra, nàng ta lại nói, “Dù sao cũng là Đại Vương lấy gia. Đại Vương đặc biệt lợi hại, ngay cả nhà ở xinh đẹp cũng biết làm, những thứ này cũng không có gì kỳ quái.”

Thanh Hoàn:”…”

Hắn lại muốn hỏi nhà là cái gì, Báo tinh dùng đao nhỏ cắt đứt một tầng thịt chín xuống, dùng bàn thạch đựng đưa cho hắn, “Có thể ăn rồi, nếm thử xem, dùng cái nĩa gỗ này để ăn.”

Miếng thịt chín bốc hơi nóng đưa tới trước mặt, Thanh Hoàn nuốt xuống tất cả câu hỏi, nhận lấy, tay dùng nĩa gỗ không thành thạo cắm một miếng thịt, bỏ vào trong miệng.

!

Ánh mắt hắn sáng lên, nhanh chóng đem một miếng thịt khác bỏ vào miệng.

Mâm thịt nhỏ rất nhanh thấy đáy, Thanh Hoàn liếʍ miệng một cái, ánh mặt khát vọng nhìn thịt trước mắt --- một cái chân to như vậy.

Báo tinh đứng lên, “Kế tiếp ngươi tự nướng đi.”

Thanh Hoàn:”?”

Thanh Hoàn chưa bao giờ làm qua loại chuyện phiền toái này, nheo mắt lại, “Ngươi không nướng cho ta?”

Uy áp quanh người hắn khiến cho Báo tinh sợ hãi, nhưng mà nàng ta nhìn Khương Lâm ngồi cách đó không xa, nhất thời lại cảm thấy có sức mạnh:

“Đại vương nói, chuyện này phải tự mình làm. Ngay cả Đại Vương cũng đang tự nướng thịt nha.”

Hơn nữa, nàng ta còn chưa ăn xong đâu.

Nàng ta cũng thèm ăn có được không?