Chương 16

Khương Lâm ngẩn ra, sao lại không biết mình bao nhiêu tuổi chứ?

Tiểu đồng mặc y phục màu đen thấy dáng vẻ của chàng, hừ một tiếng, “Sống quá lâu nên không nhớ nữa, không phải là chuyện rất bình thường sao?”

Khương Lâm thấy hình dáng tiểu hài tử của nó, “..”

Chàng liền nói, “Ta phải dùng cơm tối, Tiểu Tông …. đại nhân, ngươi cứ tự nhiên.”

Tiểu hài tử mặc y phục màu đen liếc chàng một cái, nói, “Ta tên là Tông Ngộ, ngươi có thể gọi tên ta.”

Khương Lâm có chút kỳ quái, nhìn dáng vẻ của đạo sĩ trung niên ở ty giám sát kia, tính khí trẻ con khẳng định rất kém cỏi, nhưng mà sao đối đãi với mình lại là dáng vẻ dễ gần?

Chàng nghĩ như vậy, lập tức hỏi.

Tông Ngộ hừ nhẹ một tiếng, “Bởi vì những tên kia, ngoài mặt đối với ta rất cung kính, nhưng thật ra trong lòng chỉ mong ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà chết sớm, nếu không muốn ta chết thì cũng chỉ mong lấy được lợi ích từ trên người ta, mà ngươi…”

Nó nhìn Khương Lâm từ trên xuống, giọng nói có chút vi diệu, “ Ta không nhìn ra trên người ngươi có gì để ta chán ghét.”

?

Trong lòng Khương Lâm yên lặng suy nghĩ, rốt cuộc là yêu quái gì mà có thể nhìn ra du͙© vọиɠ của con người, nghĩ mãi vẫn không ra.

___ kiếp trước chàng là một người tin vào thuyết vô thần, quả thực không biết những thứ này.

Chàng hỏi hệ thống, “Ngươi có thể nhìn ra Tông Ngộ này là yêu quái gì không?”

Hệ thống lắc đầu, “Chỉ có thể cảm giác được là huyết mạch của đại yêu rất cường đại, nhưng không nhìn ra được nguyên hình, ta không nhận ra.”

Khương Lâm: Nhìn thấy nguyên hình còn cần phải hỏi ngươi sao?

Nhưng mà chàng cũng chỉ suy nghĩ một chút mà thôi.

Chàng cùng Tông Ngộ vốn không có quan hệ gì, mấy ngày này đại khái là đi nhìn quanh thành Hoài Dương, tìm hiểu đại khái về tình huống ở nhân gian, sau đó trở về Bạch Hổ Lĩnh.

Rốt cuộc Tông Ngộ là đại yêu gì, cũng không liên quan đến chàng.

Chàng ngồi xuống tiếp tục ăn bữa tối.

Tông Ngộ liền giương mắt nhìn chằm chằm chàng.

Khương Lâm:”…”

Vốn là chàng không để ý ánh mắt người ngoài, nhưng mà lúc ăn cơm bị người bên cạnh nhìn chằm chằm không chớp mắt, lại là đứa con nít nữa.

Khương Lâm không biết làm sao, dừng đôi đũa trong tay lại, “Tông Ngộ, nếu ngươi muốn ăn thì có thể ăn chung.”

Tông Ngộ mím môi, “Không muốn ăn, những thứ này ta đều ăn phát chán rồi, thật là khó ăn.”

Khương Lâm:”…”

“Vậy ngươi có thể đừng nhìn ta như vậy được không?” chàng hòa nhã nói.

Tông Ngộ sờ bụng mình một cái, có lý chẳng sợ nói, “Ai bảo ngươi ăn ngon như vậy? Ta nhìn là đói bụng rồi!”

Cái này có thể trách ta sao?

Khương Lâm vừa giận vừa buồn cười, dứt khoái lười để ý đến nói, chính mình tiếp tục ăn.

Tông Ngộ thấy chàng không để ý đến nói, trên mặt trầm xuống muốn nổi giận, lại nghĩ tới cái gì đó, hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, không nhìn chàng nữa.

Nhưng mà cũng không lâu lắm nó lại không nhịn được xoay đầu lại nhìn Khương Lâm---- người này ăn cái gì mà thơm quá.

Rõ ràng chỉ là mấy món bình thường không có gì lạ, nhưng ở trước mặt chàng lại như cao lương mỹ vị, làm con sâu thèm ăn trong bụng nó nhô ra.

Nó không nhịn được châm chọc, “Qủa nhiên là từ rừng sâu núi thẳm tới, không có chút kiến thức gì, những thứ này ăn có ngon như vậy không?”

Khương Lâm liếc nó một cái, nuốt thức ăn trong miệng xuống rồi mới lên tiếng, “Ta cảm thấy ăn rất ngon. Hơn nữa, cảm giác có đồ ăn nấp đầy bụng ngươi không thấy rất hạnh phúc sao?”

Đây chính là ước mơ lớn nhất của người ở thời mạt thế cầu nguyện.

Lời này cũng không biết chạm đến chỗ nào của Tông Ngộ, nó kinh ngạc nhìn Khương Lâm, sắc mặt hòa hoãn rất nhiều.

Đến khi cơm nước xong thì thời gian cũng không còn sớm nữa.

Lệnh giới nghiêm ở thành Hoài Dương rất nghiêm, đại đã số buổi tối cũng không có gì đẹp cả, Khương Lâm không tính ra cửa liền nói với Tông Ngộ một tiếng, sau đó trở về phòng mình tu luyện.

Chàng khép hai mắt lại xếp chân ngồi trên giường.

Không bao lâu sau chàng cảm nhận được trong sân có một tia khác thường.

Chàng mở mắt ra, đi ra cửa, bắt được Tông Ngộ đang nóng nảy đi tới đi lui trong sân.

Khương Lâm: “… Ngươi ở nơi này làm gì?”

Tông Ngộ có chút phiền não: “Đói không ngủ được.”

Khương Lâm nói, “Buổi tối có dưa lại chiếc bánh.”

Tông Ngộ hừ một cái, “Khó ăn, không muốn ăn.”

Cho nên tình nguyện bị đói cũng không nguyện ý ăn?

Khương Lâm cũng không muốn nuông chiều nó, dù sao yêu quái cũng không chết đói.

Chàng nói, “Vậy ngươi an tĩnh một chút, ồn ào ảnh hưởng đến ta tu luyện.”

Tông Ngộ trợn tròn mắt, không thể tin được nhìn chàng, “Ngươi nói ta ồn ào làm ảnh hưởng đến người?”

Khương Lâm nhướng mày, “Chẳng lẽ không có sao?”

Tông Ngộ khϊếp sợ, “Ngươi cứ không khách khí nói chuyện với ta như vậy?”

Đám người ở ty giám sát kia, có ai không tâng bốc nó?

Khương Lâm rất cao hứng, “Ngươi nửa đêm rồi còn làm ồn đến ta, chẳng lẽ còn trông cậy vào ta diu dàng dỗ ngươi ngủ? Ngươi tưởng mình là tiểu bảo bảo ba tuổi sao?”

“Ngươi!”

Tông Ngộ cực kỳ tức giận, mà mỗi khi nó tức giận thì chính là ___ động thủ.

Nhưng mặc dù huyết mạch của nó mạnh mẽ,yêu lực thâm hậu, năng lực thân xác lại mạnh mẽ hơn nữa, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ ở thời kỳ thơ ấu mà thôi.

Trong khoảng thời gian ngắn, nó căn bản không làm gì được Khương Lâm.

Tức giận của nó nhanh tới cũng nhanh đi, cùng Khương Lâm giao thủ mấy hiệp, rất nhanh liền không còn sức nữa, “Thôi, đừng đánh nữa.”

Nó thở phì phò ngồi trên ghế đá trong sân, mặt sưng lên, “Ngươi đi ngủ đi, ta ngồi không làm ồn ảo đến ngươi.”

Khương Lâm, “…” Nó bị bệnh thần kinh à?

Tông Ngộ không để ý đến chàng nữa, thân ảnh nho nhỏ đưa lưng về phía chàng, ngồi trong sân tối tăm, nhìn vừa cô độc vừa gầy nhỏ, ngay cả hai chiếc sừng trên đầu tựa như cũng tản ra một khí tức mang tên không vui.

Bỗng nhiên Khương Lâm liền không tức giận nữa.

Chàng đúng là chỉ thích mềm không thích rắn mà.

Thời điểm trước kia, mỗi lần Tiết Nam có chuyện gì chọc đến chàng, chỉ cần xuống nước và nói xin lỗi, cơ bản mọi chuyện đều qua đi.

Bây giời suy nghĩ lại, rõ ràng là Tiết Nam quá hiểu tình cách của chàng nên mới trở thành như vậy.

Mà tiểu yêu trước mặt này, mặc dù tính cách ương bướng tàn ác, có chút thất thường, nhưng từ lúc gặp mặt đến bây giờ, cũng không sinh ra ác ý gì với mình.

Chủ yếu nhất là, trong lòng Khương Lâm rất thích tiểu hài tử.

Chàng thở dài một cái, gọi Tông Ngộ, “Ngươi có thích ăn món nào không? Ta biết chút nấu nướng, làm cho ngươi chút đồ ăn?”

Hai chiếc sừng trên đỉnh đầu Tông Ngộ động một chút.

Nó hung dữ nói, “Không có! Ngươi làm sao còn không đi ngủ đi, ai muốn ăn đồ của ngươi?”

Nhưng mà miệng nói như vậy, bụng lại rất thành thực vang lên.

Khương Lâm:”…” liều mạng nhịn cười.

Tông Ngộ cứng đờ, đột nhiên lấy lại tinh thần, hung tợn trợn mắt nhìn Khương Lâm, “Cái gì ngươi cũng không nghe được!”

Càng giống như tiểu hài tử đang giận dỗi.

Khương Lâm cảm thấy mình không nên so đo với một con tiểu yêu chưa trưởng thành, chàng nói, “Cái gì ta cũng chưa nghe thấy, hơn nửa đêm ta muốn ăn cái gì đó, ngươi có muốn ăn chung không?”

Tông Ngộ hừ lạnh một cái, “Ai biết đồ ngươi nấu có ăn ngọn không? Không phải ai nấu ta cũng sẽ ăn.”

Khương Lâm liền nói, “Vậy tùy ngươi.”

Chàng đứng dậy đi vào bếp.

Sau khi Khương Lâm bại lộ thực lực, viện này là do ty giám sát chuẩn bị lại cho chàng, cho nên hết thảy mọi thứ bên trong đều được chuẩn bị đầy đủ.

Nhưng mà đã hơn nửa đêm rồi, nguyên liệu nấu ăn tươi mới cũng không còn bao nhiêu.

Khương Lâm nhìn một vòng, tìm được ít bột mì, vài quả trứng gà.

Có thể làm mì trứng gà.