Chương 31_1

Thụ yêu Lão Lão bị lời nói tự tin này làm cho cạn lời.

Đại khái ả ta không hiểu được tấm lòng của người cha già có “ nữ nhi nhà ta là bảo bối tốt nhất thiên hạ”.

Nhưng mà điều này không gây trở ngại cho nàng ta đánh giá lại địa vị của Thường Xuân trong lòng Khương Lâm.

Khương Lâm hỏi ả, “Thụ yêu, ngươi tới Hắc Sơn trại có chuyện gì?”

Thụ yêu Lão Lão không ngạc nhiên khi chàng hỏi, ả ta đã sớm chuẩn bị xong câu giải thích để trình lên,” Tiếng tăm của Hắc Sơn tại lừng lẫy tứ phương, đám tiểu yêu chúng ta rất hâm mộ ngày. Ta nguyện dẫn lũ yêu ở Lan Nhược tự đi theo ngài, phụng ngài làm chủ.”

Khương Lâm cười khẽ một cái, đem chén trà trong tay buông xuống, gật đầu, “Được.”

Trong lòng thụ yêu Lão Lão vui mừng, vạn lần không nghĩ tới chuyện này lại thuận lợi như vậy.

Ả ta đang muốn mở miệng nói lời ngon ngọt thì Khương Lâm mở miệng nói trước, “Muốn đi theo ta khẳng định không phải lời nói đầu môi chứ? Cho nên nên huyết thệ, tâm ma thệ, hoặc khế ước chủ tớ? Ngươi chọn một đi.”

Hòe Âm cả kinh, tiếp đó trong lòng giận dữ.

Ở yêu tộc, ả ta là thụ yêu Lão Lão cũng có danh tiếng không tồi, không phải loại tép riu vô danh tiểu tốt.

Lần này ả ta nguyện ý hạ thấp thân phận đi làm kẻ dưới trướng của yêu quái khác, bất luận là đại yêu nào cũng cảm thấy có mặt mũi, bởi vì điều này đại biểu cho thực lực của mình được công nhận.

Mà một khi có yêu quái nguyện ý làm thuộc hạ, vậy sau này nàng ta rất khó tự lập môn hộ lần nữa, không thể trở thành đại yêu độc bá một phương. Người ngoài nhắc tới cũng chỉ biết đó là thuộc hạ của đại yêu nào đó.

Hòe Âm là một nữ nhân có dã tâm, nếu không phải lần này vô cùng nguy hiểm, căn bản nàng ta không nguyện ý bỏ mặt mũi xuống, tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.

Ai ngờ Khương Lâm lại nói những lời như vậy!

Trên mặt nàng ta biểu bộ ra tư thái bị mạo phạm, tức giận nói, “Hắc Sơn chủ, nếu ngươi không vừa mắt Lan Nhược tự của ta, cứ nói thẳng là được, cần gì phải nói lời nhục mạ ta?”

Những lời thề hẹn kia, một khi nói ra, cả đời này nàng ta đừng nghĩ sẽ ở trước mặt Khương Lâm xoay người.

Khương Lâm lặng lặng quan sát sắc mặt thay đổi liên tục của nàng ta, nhàn nhạt nói, “Ta cũng không phải là yêu quái không nói phải trái, càng không thích đánh nhau, nếu ngươi không muốn ta cũng không làm khó ngươi, xin cứ tự nhiên rời đi.”

Hòe Âm cả kinh, muốn nói cái gì đó, chỉ thấy Khương Lâm nhàn nhạt nói, “Thanh đồng tử, Bạch đồng tử, tiễn khách.” lần nữa không cho Hòe Âm cơ hội.

Thanh đồng tử và Bạch đồng tử chính là hai tiểu đồng dẫn đường cho các nàng.

Hòe Âm không ngờ Khương Lâm dứt khoát như vậy, để nàng ta trở về tất nhiền ả không cam lòng, kẻ thù cũ của ả tùy lúc có thể mai phục trên đường. Với trạng thái hiện giờ của ả, nếu gặp đối phương, chắc chắn không có kết quả tốt.

Nàng ta suy nghĩ một lúc, lại nhìn về tám giao nhân xinh đẹp động lòng người phía sau mình, giọng hòa hoãn, đưa tay chỉ về phía các nàng, “Tiên sinh, đây là tám vị mỹ nữ của Lan Nhược tự mà ta đã chọn cho ngài, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, các nàng đều kính mến đại vương, tự nguyện lưu lại muốn hầu hạ đại vương.”

Khương Lâm cũng không có nói lời cự tuyệt, mà là hỏi, “Vậy sao?”

Hòe Âm thấy vậy, còn tưởng rằng Khương Lâm có hứng thú, vội vàng nháy mắt.

Tám vị giai nhân xinh đẹp cùng đi tới, hướng về phía Khương Lâm cúi chào, mở miệng giới thiệu bản thân.

Đúng là Khương Lâm đối với các nàng có chút hứng thú, bất quá hứng thú cũng không phải là bản thân các nàng.

Chàng thuần túy chỉ tò mò Nhϊếp Tiểu Thiến là vị nào, vốn tưởng rằng nàng sẽ có hào quang của vai chính khiến cho người khác liếc mắt là nhận ra nàng trong đám người.

Nhưng mà tám vị giai nhân này, Khương Lâm quan sát thấy, ngoại trừ dáng dấp không tệ ra cũng không có chỗ đặc thù nào.

Nhưng mà đợi tám vị giai nhân giới thiệu xong, cũng không có Nhϊếp Tiểu Thiến trong tưởng tượng của Khương Lâm.