Chương 6

Khương Lâm cũng không muốn tranh cãi với mấy người bọn họ, từ trong không gian lấy ra mấy cái bát, nói, “Các ngươi nếm thử một chút liền biết thôi.”Vừa nói, liền múc cho bọn họ mỗi người một bát canh, lại đem con gà nướng còn lại chia thành 6 phân, để cho đám yêu quái nếm thử.

Dĩ nhiên đều yêu cầu trước khi ăn đều phải rửa hai tay nghiêm túc.

Cháo gà óng ả màu vàng, cộng thêm mùi nướng khét thơm lừng xông vào mũi của gà nướng, mấy con yêu quái thậm chỉ ngay cả lên tiếng cảm ơn cũng không có thời gian nói, lập túc vù vù vây lại.

Tận một lúc sau.

Quạ đen bưng bát trống không, cảm động nói, “Đời này ta chưa bao giờ được ăn qua đồ ăn ngon như vậy!”

Những yêu quái khác đều rối rít gật đầu đồng ý.

Lão vượn già nói, “Ta có thể ở tuổi cao này nếm được mùi vị như vậy trước khi chết, cho dù bây giờ có chết ta cũng thỏa mãn rồi.”

Hai con gà núi mặc dù lớn nhưng mà Khương Lâm và Báo tinh ăn no xong, lại phân cho 6 con yêu quái này tất nhiên là không đủ.

Sáu con yêu quái chẳng qua chỉ nếm chút mùi vị mà thôi.

Nhưng chính là nếm được mùi vị như vậy, lại ăn chưa no trong lòng lại càng thêm nhớ nhung.

Quạ đen nhớ lời Khương Lâm nói trước đó, hỏi, “Đại vương, nãy người nói, sau này ngày ngày đều được ăn đồ ngon như này là thật sao?”

Khương Lâm đang chờ hắn hỏi!

Nghe vậy, hắn gật đầu một cái, “Đương nhiên là thật, hôm nay các ngươi ăn món canh này là do nấu lên, gà là nướng. Đây là hai phương thức nấu nướng, trừ cái này ra, còn có rất nhiều phương pháp làm đồ ăn ngon khác, mùi vị không thể kém hơn so với hai món này. Ví dụ như món ta yêu thích nhất, một loại gọi là lẩu, đó thật đúng là mùi thơm tỏa mùi dặm, đáng tiếc…”

Hắn ở chỗ này, lời nói dừng một chút, nhìn thần sắc của mấy con yêu quái.

Mấy con yêu quái quả nhiên bị hắn thao túng tâm trí, hận không thể biết “lẩu” rốt cuộc có mùi vị gì.

Ai ngờ Khương Lâm lại đột nhiên dừng lại.

Lần này, ngay cả gà lôi tính cách tương đối xấu hổ cũng không nhịn được, luôn miệng hỏi, “Đáng tiếc cái gì vậy?”

Khương Lâm mặt đầy tiếc nuối, “ Đáng tiếc, cần dùng lửa, nồi và nguyên liệu nấu ăn cùng gia vị quả thực quá nhiều, nhìn dáng vẻ ngày nay của núi Bạch Hổ Lĩnh chúng ta, muốn góp đủ những thứ này thì hết sức khó khăn nha.”

Báo tinh đã hoàn toàn bị chinh phục lúc này thất vọng nói, “Vậy, vậy chúng ta cũng không còn biện pháp khác để ăn những thứ này sao?”

Những thứ khác, mấy con yêu ánh mắt lấp lánh nhìn Khương Lâm.

Tốt, cá đã cắn câu.

Trong lòng Khương Lâm tự mình tạo thành hình chữ v.

Hắn trầm tư trong chốc lát, “Rất khó, nhưng không phải hoàn toàn không có cách nào.”

Ánh mắt trong suốt của lũ yêu quái đồng loạt hoạt, “Biện pháp gò?”

Đơn thuần đến mức làm cho Khương Lâm có chút không đành lòng.

Khương Lâm nhìn bảy đôi mắt trong suốt trước mắt, cũng không thể hiểu được, trước mắt những thứ này là ngốc bạch ngọt, tại sao trong kịch bản lại phát triển thành đi theo Bạch Cốt Tinh đốt gϊếŧ cướp bóc khắp nơi chứ? Thậm chí còn làm bia đỡ đạn với thủ đoạn ăn thịt người tàn ác chứ?

Có thể thấy được thời gian quả thật là thứ đáng sợ.

Nhưng mà, thừa dịp bây giờ đám yêu quái này còn ở trạng thái ngốc bạch ngọt, dễ lừa gạt, lừa gạt chúng đến làm lao động là một thỏa thuận rất đáng giá.

Trong lòng hắn đã quyết định.

Liền mở miệng nói, “Dĩ nhiên là tự mình động thủ, muốn ăn cái gì thì trồng nha.”

“Trồng?” mấy con yêu quái không hiểu đây là ý gì.

Khương Lâm liền nói, “Các ngươi đi thông báo cho những yêu quái vùng lân cận núi Bạch Hổ Lĩnh, buổi tối đến động Bạch Cốt của ta, ta có chuyện tuyên bố.”

“Không có chuyện gì khác thì các người đi trước đi.”

Mấy con yêu quái rời đi.

Chỉ có Báo tinh, đá mắt báo, bỗng nhiên chỉ những cái bát đã ăn xong trên mặt đất, nói một câu, “Đại Vương! Những thứ này, có phải cần rửa ráy một chút?”

Trong mắt Báo tinh, những thứ này vừa sáng bóng vừa đẹp, dùng để dựng thức ăn, gọi là chén bát, kỳ thực sạch sẽ.

Dĩ nhiên cũng không cần rửa làm gì.

Nhưng nàng ta nhớ lại ngay cả trước khi ăn cái gì Đại Vương cũng ra lệnh cho bọn họ rửa tay, mơ hồ cảm thấy dường như Đại Vương rất để ý cái này.

Nếu đã để ý, vậy sau khi ăn xong có phải hay không cũng phải dùng nước rửa sạch?

Chẳng qua nàng ta chỉ dò xét hỏi một tiếng, Khương Lâm cũng rất hiếm lạ nhìn nàng ta, nói với hệ thống, “con Báo tinh nhỏ này so với tưởng tượng của ta còn thông minh hơn nhiều a.”

Hệ thống nói, “Những con yêu quái này chẳng qua là sống ở trong rừng núi chưa thấy qua người khác, cũng không giở mánh khóe, không phải là đầu óc đần độn.”

Nó sinh hoạt ở đại thế giới, yêu tộc thống trị một thế giới, địa vị sánh ngang với thế giới tu tiên.

Khương Lâm vỗ tay: “Tốt! Thông minh, thông minh một chút mới có thể làm được nhiều việc hơn.”

Hệ thống: “…”

Nó nhìn con báo tinh linh lung đáng yêu này, ngay cả nó không có thực thể cũng cảm thấy đáng yêu, vậy mà ký chủ không có một chút lòng trắc ẩn sao?

Nếu Báo tinh yêu cầu, Khương Lâm sẽ để cho nàng ta đem chén bát đã dùng xong đi rửa, thu dọn tàn cuộc, còn chính mình thì nghiêng minh vào động Bạch Cốt.

Chuyện thứ nhất Khương Lâm làm chính là làm phép tạo ra một trận gió, đem toàn bộ bụi bặm trong động thổi bay đi.

Lại đưa nước sạch đến, đem sơn động u ám triệt để rửa sạch một lần nữa.

Đến nỗi tấm da thú không biết đã dùng bao lâu rồi trên giường đá kia, Khương Lâm dứt khoát dùng cây đuốc đốt sạch.

Toàn bộ động Bạch Cốt sáng bóng như mới, Khương Lâm bất ngờ phát hiện ra, ánh sáng của sơn động này rất tốt.

Hắn lấy từ trong không gian lấy ra một cây lúa mạch nhỏ.

Hắn từ trong không gian phỉ thúy lấy được công pháp được đặt tên là “Cửu linh quyết”, chính là một loại công pháp hệ mộc, được chia thành chính tầng, ngày thường có thể hấp thu linh khí trong thiên địa để tu luyện.

Ngoại trừ việc nâng cao tu vi lớn mạnh cho bản thân ra, phần đặc sắc nhất của Cửu Linh Quyết chính là, mỗi lần tu luyện được một tầng, người tu luyện có thể lựa chọn một loại thực vật để ký khế ước, trở thành tinh linh của người tu luyện, đồng thời cũng là người chiến đấu cùng ký chủ.

Năng lực của tinh linh cũng có thể tăng trưởng khi tu vi của ký chủ tăng lên.

Vào thời điểm ấy, khi sức mạnh linh hồn của Khương Lâm bộc phát mở ra không giản phỉ thúy, cũng thành công dung hợp không gian phỉ thúy với Cửu Linh Quyết, ngay bên cạnh anh ấy là một cây thường xuân được chủ nhà trồng.

Khi đó cái gì hắn cũng không biết, phải lựa chọn cây trồng, trời xui đất khiến cùng cây thường xuân kí kết khế ước.

Ở thời mạt thế, cây thường xuân cũng giúp Khương Lâm không ít việc, thời điểm gặp phải nguy hiểm bất ngờ xuất hiện chế tạo ra không ít cạm bẫy.

Vì vậy sau khi gặp hệ thống, hiểu được những điều này là gì, thời điểm hệ thống lên tiếng chê bai cây thường xuân, Khương Lâm còn phản bác:

“Vật phẩm cấp thấp không có năng lực? Ngược lại ta cảm thấy cây thường xuân tốt vô cùng, nếu không phải là nhờ nàng ấy, ta đã sớm không có cơ hội này, ngươi cũng không tìm thấy được ký chủ như ta.”

cây thường xuân được thả ra, liền vô cùng có nhân tính duỗi ra hai sợi dây leo, quấn quanh ngón tay Khương Lâm, vẻ không muốn xa rời, lắc lắc.

Bây giờ nàng ấy đã có linh trí.

Có lúc Khương Lâm cảm thấy tựa như mình nuôi một tiểu cô nương nũng nịu vậy.

Dĩ nhiên, nếu vị vậy mà xem thường nàng, sợ là bị thua thiệt.

“Thường Xuân, đây là chỗ ta muốn ở, ngươi cũng ở nơi này một thời gian đi.”

Hắn đem cây thường xuân để dưới đất, chậu cây nho nhỏ kia đột nhiên lớn lên, sinh trưởng ra vô số cây mây và dây leo, giương nanh múa vuốt leo lên cả sơn động.

Sơn động trơ trụi được thường xuân quấn quanh, thoáng chốc thêm mấy phần hứng thú.