Chương 4

"Sao vậy? Ta nói sai gì sao?"

Nhϊếp Lam Thanh thu hồi lại sự kinh ngạc của mình trước rồi với mỉm cười với nàng: "Ta chỉ không ngờ Lục cô nương lại đồng ý nhanh như vậy."

Dựa theo tính tình của nguyên chỉ, nàng không thể nào dễ dàng bỏ cuộc như vậy được.

Lâm Ánh Thủy ho khan hai tiếng, cười nói: "Ta bị bệnh, bây giờ ở chỗ nào dưỡng bệnh cũng không khác nhau là bao."

"Cũng đúng." Nhϊếp Thanh Lam đứng dậy đi về phía nàng, Lâm Ánh Thủy tựa lưng vào lan can, nàng nhìn thấy dáng người nữ chủ có chút cao gầy khác thường.

Nàng nhìn chằm chằm Nhϊếp Lam Thanh nhẹ nhàng ngồi xuống, tư thái xinh đẹp nhã nhặn, rất đẹp mắt. Khi Nhϊếp Lam Thanh nhìn về phía nàng, nàng vô thức đáp lại mỉm cười thân thiện.

Nhϊếp Lam Thanh cũng mỉm cười, đẹp như hoa mai trắng trong tuyết, không phân rõ được có bao nhiêu chân thật.

Khi Lâm Ánh Thủy còn đang ngơ ngác nhìn chằm chằm người ta thì bình nước ấm đè lên điện thoại di động trên đầu gối đã bị ngón tay như ngọc của Nhϊếp Lam Thanh rút ra.

Một trận xôn xao, Lâm Ánh Thủy hoảng sợ giữ tay Nhϊếp Lam Thanh lại, nhanh chóng giật lại chiếc điện thoại, sau khi giấu ở sau lưng, nàng cúi đầu không ngẩng lên.

Bàn tay xinh đẹp kia bị nàng đột nhiên dùng sức làm xước đỏ một vết, Nhϊếp Lam Thanh kinh ngạc nhìn nàng, lặng lẽ rút tay lại, như thể không hiểu nói: "Lục cô nương hiểu lầm rồi, ta chỉ tò mò cô nương đang xem sách gì thôi, sao Lục cô nương lại căng thẳng như vậy?"

"Đúng vậy, chỉ nhìn một chút thôi, cần gì phải căng thẳng như vậy chứ?"

"Tay của Nhϊếp tiểu thư bị nàng ta cào đỏ rồi kìa." Những cô nương khác khó chịu bênh vực.

"Nàng ta cướp sách của tiểu tư nhà ta trước, có cái tay thôi thì sao?" Tú Vân trách mắng, tiến lên một bước chắn ở trước người Lâm Ánh Thủy, chống eo nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn đám cô nương kia, còn hung dữ liếc nhìn Nhϊếp Lam Thanh một cái.

Sách? Lâm Ánh Thủy kinh ngạc ngẩng đầu lên, kéo kéo Tú Vân, ra hiểu bảo nàng ấy không cần ra mặt.

Tú Vân không cam lòng lui về phía sau.

"Hệ thống, chuyện gì xảy ra vậy?"

"Ký chủ, quên báo cho cô biết, bây giờ điện thoại di động của cô đối với người ngoài giống như một quyển sách không có chữ."

"Chuyện quan trọng như vậy sao ngươi không nói sớm?"

Hệ thống không đáp lại, Lâm Ánh Thủy lúng túng liếc nhìn đôi tay quy củ đặt trên đầu gối của Nhϊếp Lam Thanh.

Sao mới chỉ chạm vào một chút đã đỏ? Lâm Ánh Thủy khổ sở nghĩ, dáng dấp nữ chủ xinh đẹp như vậy, dễ hư chút cũng là bình thường.

"Xin lỗi, Nhϊếp tiểu thư, ta không cố ý. Đây là cuốn sách ta thường viết, vẽ vào trong thời gian rảnh rỗi khi bị bệnh."

Bây giờ nàng đột nhiên lại hào phóng, từ trong áo choàng lấy ra cuốn sạch đưa cho Nhϊếp Lam Thanh: "Ngươi muốn xem đi ta cho người xem."

Không ai ngờ nàng sẽ nói xin lỗi thẳng thắn như vậy.