Chương 13: Hảo cảm (2)

Hắn ném mạnh cái chân dê xuống đất, đứng lên xách cổ áo chủ bộ: “Cũng không nghĩ xem là ai cho ngươi bộ xiêm y này, túi tiền ngươi làm sao mà phồng lên? Ngươi và tên Từ Lai Tài kia chỉ ngồi ở đó, không cần làm gì cũng được ăn sung mặc sướиɠ, huynh đệ chúng ta xông pha cướp đồ về cho ngươi. Bây giờ các huynh đệ phải chịu uất ức, ngươi lại bảo là một sự nhịn chín sự lành à?”

Chủ bộ cố gắng kéo tay hắn ra, ôn tồn nói: “Ta không có ý đó, ngươi buông tay ra trước đã…”

“Bớt nói nhảm, có giúp hay không?” Lông mày A Bố Tế dựng ngược, tức giận hỏi.

“Giúp…ta giúp còn không được sao?”

“Ta chỉ có một điều kiện, người mà ta cho ngươi mượn không được mặc y phục quan gia.” Chủ bộ còn muốn phát triển ở đây lâu dài, đương nhiên thân phận của hắn không thể bị bại lộ, nếu không thì sau này còn ai tới nộp thuế cho bọn hắn nữa.

Đến đêm.

Hầu hết mọi người trong dịch quán đã ngủ say, Lý Ngộ thắp một cây nến lớn, đang ngồi trước bàn viết gì đó.

Bỗng nhiên, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng động. Lý Ngộ đang ở tầng hai, lặng lẽ đi tới bên mép cửa sổ nhìn xuống.

Một bóng người lén lút cầm một tờ giấy, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ phòng Lý Ngộ, tựa hồ như đang tìm người.

Cuối cùng, hắn cất tờ giấy đi, lấy ra một cây đao chuẩn bị lên lầu.

Lý Ngộ cười khẩy, cũng đẩy cửa bước ra ngoài.

Chu Ngọc ở phòng bên cạnh đã ngủ say.

Chỉ thấy một bóng đen chậm rãi mở cửa sổ ra, nhảy vào, dáng người cường tráng.

Dưới ánh trăng ngắm mỹ nhân, càng ngắm càng thấy mê người.

Khi bóng đen kia nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Chu Ngọc, không khỏi động tâm, thầm nghĩ: “Hôm nay nàng đội mũ nên chỉ nhìn đại khái, thật không ngờ tiểu nương tử này lại xinh đẹp đến vậy. Ta sẽ bắt nàng đi, cuối cùng còn có thể nhục nhã người đó nữa.”

Dứt lời, hắn liền xốc chăn của Chu Ngọc lên, định dùng khăn tẩm thuốc mê bịt miệng bịt mũi của nàng lại.

Tuy rằng Chu Ngọc dễ ngủ nhưng chất lượng giấc ngủ của nàng lại không tốt, rất dễ gặp ác mộng. Mà trong giấc mộng, nàng nằm mơ thấy mình bị ngã cầu thang, giật mình tỉnh dậy, đúng lúc nhìn thấy một nam nhân đang cầm thứ gì đó định tới bịt miệng nàng.

Ngay lập tức nàng giơ chân đá ra.

Bóng đen kia không ngờ nàng đột nhiên tỉnh lại, nhất thời không cảnh giác, bị nàng đá trúng bụng lùi về phía sau mấy bước.

Chu Ngọc bước xuống giường định chạy về phía cửa, trong miệng hét lên: “Có trộm! Bắt lấy kẻ trộm!”

“Câm miệng!”

Chu Ngọc dùng hết sức đá vào người nam nhân kia, không cho hắn chạm vào mình. Nhưng sức lực nữ tử làm sao có thể sánh bằng nam tử, chỉ trong nháy mắt đã bị hắn tóm lấy chân.

Nàng không tránh thoát được lớp khăn vải ấn chặt vào mặt mình, bị ép hít vào mấy hơi thuốc mê, đầu nàng bắt đầu choáng váng, cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, cơ thể từ từ trượt xuống cửa.

Cuối cùng bóng đen cũng tháo khăn che mặt ra, hóa ra là tên mã phỉ A Bố Tế.

“Vùng vẫy cũng được đấy!” A Bố Tế lau mồ hôi trên trán, thầm nghĩ: “Chưa từng thấy một con đàn bà nào mà sức lực lớn đến vậy!”

Lý Ngộ đã bị người của hắn dẫn đi rồi, giờ phút này A Bố Tế cũng không che giấu nữa, hắn vác Chu Ngọc lên vai đi thẳng xuống cầu thang.

Tuy lúc này Chu Ngọc đã hôn mê nhưng nàng biết nếu đi cùng người này thì sẽ xong đời, móng tay nàng bấm mạnh vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn làm cho nàng khôi phục lại một chút sức lực.

Chu Ngọc lại bắt đầu giãy dụa, bàn tay bám chặt vào khung cửa của dịch quán.

“Chậc!” A Bố Tế cũng chịu phục, cảm giác như mình đang khiêng một con vịt.

“Lý Ngộ! Lý Ngộ! Ngươi mà không quay về là ta sẽ bị bắt đi đấy!” Chu Ngọc cao giọng gào thét.

“Đừng hét nữa!” A Bố Tế vội vàng dùng tay che miệng nàng lại rồi uy hϊếp: “Hắn đã bị người của ta dụ đi rồi, trong thời gian ngắn không thể quay lại cứu ngươi đâu. Ngươi mà còn không thức thời thì ta sẽ bán ngươi vào nhà thổ đấy!”