Chương 23: Vấn đề thành thân

Nhìn nam nhân anh tuấn xa lạ trước mắt, Kiều Thụy ngốc lăng trong một chớp mắt, nhưng rất nhanh y đã ý thức được không thích hợp. Ngươi kia là ai? Sao lại ở trong nhà mình? Sẽ ngủ trên giường mình chứ?

Kiều Thụy nghiêng đầu, càng khϊếp sợ phát hiện, giờ phút này hai người nằm cùng một cái chăn, hơn nữa y còn như chim nhỏ nép vào cánh tay đối phương. Y chần chừ một chút, lập tức nhạy bén lăn khỏi l*иg ngực nam nhân, lăn đến bên trong giường.

Lăn từ trong ổ chăn ra, Kiều Thụy đã choáng váng, bởi vì y khϊếp sợ phát hiện trên người mình vậy mà không có mặc quần áo, hơn nữa chẳng những không mặc quần áo, trên người còn có dấu vết xanh xanh tím tím khắp nơi.

Cho dù chưa rành chuyện đời nhưng Kiều Thụy lại không phải kẻ ngốc, tự nhiên lập tức đã minh bạch y và nam nhân xa lạ này đã xảy ra chuyện gì.

“Ngươi, ngươi, tên súc sinh này!” Kiều Thụy vừa thẹn vừa bực, vừa tức vừa giận trợn tròn đôi mắt, phẫn hận mà hung hăng tung ra một thiết quyền về phía gương mặt tuấn tú của Liễu Thiên Kỳ.

“Này!” Liễu Thiên Kỳ vươn tay, vội vàng nhanh tay nhanh mắt mà bắt được cánh tay đối phương, mới bảo vệ được mặt mình.

“Ngươi, ngươi không biết xấu hổ, ngươi vương bát đản!” Kiều Thụy tức giận mắng ra tiếng, lắc lắc cánh tay nhưng lại không thể tránh thoát, nổi giận lên, chân nhắm ngay bụng Liễu Thiên Kỳ đạp một cái.

“Này, ngươi làm thật à!” Kinh hô ra tiếng, Liễu Thiên Kỳ vội vàng vươn một bàn tay khác bắt lấy mắt cá chân đối phương. Ngay sau đó hắn xoay người một cái, dùng hai chân ngăn chặn lại hai chân Kiều Thụy.

“Ngươi, ngươi cái tên vương bát đản này, cút ngay!” Kiều Thụy rống giận ra tiếng, sớm đã giận đến sắc mặt xanh mét, nâng tay trái lên, phẫn hận mà tung ra quyền thứ hai.

“Tiểu gia hỏa, tính tình còn rất mạnh đấy!” Liễu Thiên Kỳ giơ tay, lại chế trụ một cổ tay khác của đối phương.

“Ngươi buông ra, buông ta ra, tên khốn này!” Kiều Thụy dùng sức vung tay, ra sức đá chân, không chịu thua mà liều mạng giãy giụa.

“Ngươi không biết sống chết mà giãy giụa dưới thân ta như vậy, ngươi không sợ ta lại muốn ngươi một lần nữa sao?” Liễu Thiên Kỳ buồn cười mà nhìn nhân nhi bị mình ấn trên giường, khuôn mặt nhỏ xanh mét, quật cường giãy giụa, hắn bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.

“Ngươi……” Nghe được lời này, Kiều Thụy ngây ra một lúc, sắc mặt chuyển sang trắng bệch. Không đợi y lấy lại tinh thần, một tấm linh phù đã trực tiếp dán lên trán y.

“Ngươi, ngươi đã làm gì ta?” Kiều Thụy đột nhiên cảm giác được hai chân hai tay mình đều không thể động, y kinh hô ra tiếng.

“Cảm xúc ngươi quá kích động, cần phải bình tĩnh một chút.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ xoay người leo xuống khỏi người đối phương.

“Ngươi, ngươi……” Nhìn nam nhân cũng như mình cái gì cũng chưa mặc, trên người cũng rõ ràng có dấu ấn, Kiều Thụy hận đến cắn chặt răng.

Liễu Thiên Kỳ nhìn Kiều Thụy như một con báo con, đôi mắt đỏ bừng, phẫn hận mà trừng mình, hận không thể trừng ra một đống lỗ lớn trên người mình, hắn bất đắc dĩ mà chớp chớp mắt.

"Đừng nhìn ta như vậy. Toàn bộ đều ngươi hôn lên đấy. Nhìn này, chỗ này cũng có!" nói rồi, Liễu Thiên Kỳ chỉ chỉ cánh tay và cổ mình.

“Ngươi, cái tên cầm thú, súc sinh!” Kiều Thụy trừng đôi mắt đỏ lên, đáy mắt tràn ngập ủy khuất, một gương mặt nhỏ tinh xảo cũng trắng bệch một mảnh.

Sao lại, sao lại gặp loại chuyện này, y, y thế mà không thể hiểu được mà, bị một nam nhân xa lạ đoạt đi trinh tiết? Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?

“Cầm thú? Súc sinh? Đây là xưng hô của ngươi đối với ân nhân cứu mạng sao? Còn rất đặc biệt đấy!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ ngồi dậy khỏi giường, lấy ra một cái thau tắm từ trong nhẫn không gian.

Thau tắm này là Liễu Thiên Kỳ mua trước đây, định trở về Phúc Thành dùng ngâm Kim Diệp tuyền, lúc này vừa lúc dùng tới.

Đầu ngón tay vừa chuyển, Liễu Thiên Kỳ hướng tới thau tắm, bắt đầu pha nước.



Không bao lâu, thau tắm đã được rót vào hai phần ba nước. Liễu Thiên Kỳ lấy Thu nạp phù từ nhẫn không gian ra, nhẹ nhàng búng búng, tí tách, tí tách, tí tách, ba tích nước suối Kim Diệp tuyền rơi xuống thau tắm.

Liễu Thiên Kỳ cất bước vào thau tắm, bắt đầu tắm rửa. Cảm thụ được linh lực ôn hòa trong nước, vẻ mặt hắn hưởng thụ nhắm mắt lại. Thật là thoải mái! Kim Diệp tuyền này đúng là tốt thật!

“Ân nhân cứu mạng?” Nghe được lời này, Kiều Thụy nỗ lực mà hồi tưởng lại chuyện ngày hôm qua.

Liễu Thiên Kỳ ngâm tắm chừng nửa canh giờ mới đứng dậy rời đi. Hắn lấy khăn vải ra lau khô thân thể, thay một thân quần áo sạch sẽ màu tím.

Sau khi mặc chỉnh tề, Liễu Thiên Kỳ về lại mép giường, khom người ngồi bên cạnh Kiều Thụy. Hắn nhìn Kiều Thụy đang nằm bên trong giường vẫn không nhúc nhích, mở to mắt, lại không nói lời nào.

“Thế nào, chuyện ngày hôm qua ngươi nghĩ ra chưa?”

"Hình như ta ngất xỉu ở cửa thôi, là ngươi cứu ta trở về thôn?" nhìn nam nhân bên cạnh, Kiều Thụy vẻ mặt không được tự nhiên mà nói.

Vừa nãy y cẩn thận hồi tưởng một chút, nhớ ra, mình ở Yêu Thú Sơn săn gϊếŧ một con Bạch Vĩ Xà, lại bất hạnh trúng độc, sau đó trên đường về, độc tính phát tác, sau đó mình lại ngồi dưới đại thụ ở cửa thôn, còn sau đó nữa thì cái gì cũng không nhớ nữa.

“Cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là ngươi trúng da^ʍ độc của Bạch Vĩ Xà, ta giúp ngươi giải độc!” Liễu Thiên Kỳ cười liếc đối phương, vẻ mặt ôn nhu mà nói.

“Da^ʍ độc?” Nghe thấy chuyện này, Kiều Thụy càng thêm khϊếp sợ không thôi.

“Nếu ngươi trúng không phải là da^ʍ độc? Như vậy, ta nghĩ ngươi sẽ không chủ động hôn ta, lại cởϊ qυầи áo ta như vậy đâu? Có phải không, Tiểu Thụy?” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ sủng nịch mà sờ sờ khuôn mặt nhỏ của đối phương.

“Ta, ta chủ động? Không, không có khả năng, ta không có khả năng làm như vậy!” Kiều Thụy lắc đầu, tất nhiên sẽ không tin tưởng.

“Hầy, ta đã biết ngươi tỉnh nhất định sẽ quịt nợ mà!” Liễu Thiên Kỳ u oán mà thở dài một tiếng, lấy ra một khối Lưu Ảnh thạch, thả nội dung bên trong ra.

"Sao, sao lại như vậy?"

Nhìn hình ảnh bên trong, bản thân mình toàn thân trần trụi mà đè lên người nam nhân, còn hôn môi, còn cởϊ qυầи áo cho người ta, sắc mặt Kiều Thụy thật khó coi, hận không thể đào cái khe đất trực tiếp chui vào đó.

Tắt Lưu Ảnh thạch đi, Liễu Thiên Kỳ thu hồi lại vào nhẫn không gian.

“Tiểu Thụy, thấy rõ ràng chứ, là ngươi chủ động. Ta không có dùng sức mạnh với ngươi. Hai bên là ngươi tình ta nguyện!”

“Ngươi, ngươi biết rõ ta trúng độc. Ngươi còn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!” trừng mắt nhìn nam nhân nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, đôi mắt to của Kiều Thụy tràn ngập ủy khuất, nổi lên hơi nước.

"Lúc ở cửa thôn nhìn thấy ngươi trúng độc, ngươi hôn mê bất tỉnh, lúc ấy ta cũng không biết ngươi trúng độc. Ta chỉ là hảo tâm cứu ngươi, hỏi một vị tiều phu đại bá nên biết tên của ngươi, đưa ngươi về nhà. Lúc ấy, ta cho rằng ngươi bị thương, liền cho ngươi dùng một viên đan dược chữa thương. Chỉ là không nghĩ tới ngươi lại phát tác độc tính, quấn lấy ta tác hoan. Ta thế mới biết ngươi trúng da^ʍ độc. Tuy lúc ấy ta thanh tỉnh, nhưng ngươi cũng biết, ta là nam nhân mà. Ngươi trêu chọc ta như vậy, ta tất nhiên là cầm giữ không được!” Liễu Thiên Kỳ nhún vai, nói vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Ngươi, ngươi, tên hỗn đản này!” Kiều Thụy ủy khuất cắn môi, quật cường mà trừng mắt Liễu Thiên Kỳ, ủy khuất đến mức nước mắt lập tức sẽ chảy ra.

Sao y lại xui xẻo như vậy chứ, chẳng những trúng xà độc, còn, còn bị người nam nhân này cướp lấy trinh tiết!

“Ta cũng rất bất đắc dĩ, lúc ấy nếu ta đi luôn, ngươi tất sẽ nổ tan xác mà chết. Ta đã có tâm cứu ngươi, tất nhiên là không hy vọng ngươi độc phát thân vong. Cho nên, ta cũng chỉ có thể là cứu người cứu đến cùng!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Kiều Thụy.



“Ta, chúng ta xưa nay không quen biết, không thân chẳng quen. Ngươi tội gì cứu ta?”

Dùng trinh tiết đổi lấy tánh mạng, chuyện này làm Kiều Thụy ngẫm lại đã cảm thấy ủy khuất.

“Ngươi ta không phải là xưa nay không quen biết, trên thực tế, ba năm trước đây chúng ta đã biết nhau, lại còn cùng nhau kề vai chiến đấu qua nữa.”

“Cái, cái gì?” Nghe thấy cái này, Kiều Thụy ngẩn người, cẩn thận mà đánh giá dung mạo đối phương một phen, lại vẫn không nhớ nổi mình có biết nam nhân tuấn mỹ này.

"Sao vậy, ngươi quên rồi sao, ngươi đã từng giúp ta gϊếŧ qua một người, ta tặng ngươi ba tấm Bạo Tạc phù cấp hai.”

Nghe thấy chuyện này, Kiều Thụy khϊếp sợ mà há to miệng. “Ngươi, ngươi là người mập mạp kia? Không có khả năng a? Sao ngươi có thể là hắn?” Nghĩ đến mập mạp vừa già vừa xấu kia, lại nhìn nhìn Liễu Thiên Kỳ tuấn mỹ trước mắt, Kiều Thụy liên tục lắc đầu, không thể tin được.

“Đúng vậy, ta chính là tên mập kia, lúc ấy ta sử dụng dịch dung phù, nên mới biến thành bộ dáng kia.”

"Vậy mà, vậy mà lại như vậy?" Kiều Thụy kinh ngạc nhìn đối phương, hơn nửa ngày mới tiếp nhận sự thật nam nhân này và mập mạp là cùng một người.

“Ba năm trước, ngươi giúp ta, cũng coi như là đã cứu ta một mạng. Ba năm sau, ta nhìn thấy ngươi trúng độc, sao ta lại có thể bỏ mặc được?” nghiêng người trên giường, lời này Liễu Thiên Kỳ nói cứ như theo lẽ thường.

“Ba năm trước đây, ta nguyện ý giúp ngươi là nhìn trúng phù trong tay ngươi. Ngươi cần gì phải canh cánh trong lòng kia chứ?”

Hóa ra là như thế này sao? Là vì ba năm trước mình trợ giúp đối phương, nên đối phương mới nguyện ý giúp mình giải độc sao? Tuy chuyện này cũng coi như hợp tình hợp lý, chỉ là, nghĩ tới mình vậy mà lại cùng một nam nhân chỉ gặp mặt hai lần làm loại chuyện này, trong lòng Kiều Thụy vẫn thập phần không thoải mái như cũ.

“Có lẽ, đây là duyên phận giữa ta và ngươi!”

Nghe được lời này, Kiều Thụy chua xót mà kéo kéo khóe miệng. Cũng không phải sao, người ba năm không gặp cũng có thể gặp lại, còn có thể trời xui đất khiến mà cứu mình, còn không phải là duyên phận sao?

“Ta biết chuyện này không tốt với thanh danh ngươi, nhưng ngươi cũng không cần lo lắng. Nhà ta ở Phúc Thành, sau khi về nhà, ta sẽ phái bà mối lại đây làm mai, chắc chắn vẻ vang cưới ngươi vào cửa.” Liễu Thiên Kỳ nhìn người trên giường, từng câu từng chữ nghiêm túc mà nói.

Nghe vậy, Kiều Thụy lại choáng váng. “Ngươi, ngươi muốn cưới ta?”

“Bằng không làm sao bây giờ? Chung quy không thể để ngươi bị hỏng thanh danh, bị người chỉ chỉ trỏ trỏ chứ?”

“Nhưng, chính là, chúng ta mới gặp qua hai lần? Chúng ta, chúng ta đều không hiểu biết đối phương. Hơn nữa, ngươi cũng là vì cứu ta mới làm như vậy. Ta, ta sao có thể để ngươi phải cưới một song nhi về nhà chứ?”

Kiều Thụy cảm thấy người ta vốn dĩ chính là ân nhân cứu mạng của mình, nếu mình bởi vì mất thân mà ăn vạ người ta, làm người ta cưới một song nhi năng lực sinh dục thấp hèn về nhà, vậy thật sự là quá không biết xấu hổ.

“Song nhi thì làm sao? Chẳng lẽ chỉ có nữ nhân có danh tiết, song nhi thì không có sao?”

“Nhưng, chính là!” Kiều Thụy nhìn nam nhân đang nói đúng lý hợp tình, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.

“Tiểu Thụy, ngươi đừng sợ, vô luận như thế nào, ta đều sẽ phụ trách ngươi. Tuyệt đối sẽ không ủy khuất ngươi.” Liễu Thiên Kỳ kéo tay Kiều Thụy, trịnh trọng chuyện lạ mà nói, nếu không thừa dịp này vác người về nhà, vậy hắn chính là đồ ngốc.

Nhìn nam nhân chân thành mà nói phải phụ trách với mình như vậy, Kiều Thụy cắn cắn môi, nhất thời cũng không có chủ ý. Y không biết có nên đáp ứng hay không.

Kiều Thụy là cô nhi, dưỡng phụ mẫu lại chết sớm, cho nên, trong nội tâm y thập phần khát vọng có được một gia đình, thoát khỏi cuộc sống cô độc. Chỉ là, chỉ là tình huống trước mắt, y chung quy cảm thấy, nếu y cứ như vậy gả cho người ta, thật có lỗi với người ta!