Chương 32: Chính thức đính hôn

Vài ngày sau, trong thư phòng Liễu Hà.

“Liễu thúc thúc, ngài tìm con ạ!” Kiều Thụy đi vào thư phòng Liễu Hà, co quắp bất an mà đứng trước mặt ông.

Vừa mới nghe được Đồng bá nói Liễu thúc thúc tìm mình, Kiều Thụy đã rất khẩn trương. Từ sau khi Thiên Kỳ bế quan, Liễu thúc thúc sợ mình không được tự nhiên, một ngày ba bữa cơm đều cho người trực tiếp đưa đến chỗ ở mình. Cho nên mấy ngày nay, Kiều Thụy vẫn luôn không nhìn thấy mặt Liễu Hà.

“Đều là người trong nhà, không cần câu nệ như vậy, ngồi đi!” Liễu Hà ôn hòa mà nhìn đối phương, tận lực biểu hiện ra một mặt bình dị gần gũi, hòa ái dễ gần của mình, sợ con dâu không được tự nhiên.

“Dạ.” Kiều Thụy gật đầu, ngồi xuống ghế bên cạnh Liễu Hà.

“Tiểu Thụy, ta đã tìm người xem qua, hôm nay là ngày hoàng đạo, cho nên thúc thúc muốn định ra việc hôn nhân của con và Thiên Kỳ. Con thấy thế nào?" Nhìn Kiều Thụy, Liễu Hà nghiêm túc hỏi.

“Dạ, con, con không có ý kiến, thúc thúc làm chủ là được!” Kiều Thụy lắc đầu, tỏ vẻ tán đồng.

“Đính hôn này là đại sự. Theo lý thuyết, ta hẳn nên phái người đi mời cha mẹ con, sau đó, trưởng bối hai nhà ngồi cùng nhau, chậm rãi thương thảo chi tiết đính hôn, lễ vật đính hôn, các công việc liên quan vân vân. Nhưng dưỡng phụ mẫu con đã sớm qua đời, nên ta cũng chỉ có thể giáp mặt nói với con. Tiểu Thụy, về chuyện đính hôn, con có kiến nghị gì, hoặc là muốn lễ vật gì, đều có thể trực tiếp nói ra. Thúc thúc nhất định sẽ tận lực thỏa mãn toàn bộ yêu cầu của con.”

“Không không không, không cần lễ vật gì đâu ạ, chỉ cần ngài nguyện ý để con và Thiên Kỳ ở bên nhau, con đã rất cảm kích ngài rồi!” Kiều Thụy lắc đầu, vội vàng cự tuyệt.

"Hầy, nếu là đính hôn, vậy tự nhiên là phải có lễ vật đính hôn. Thúc thúc chuẩn bị một ít lễ vật cho con, con nhìn xem có hợp ý không." nói rồi, Liễu Hà lấy ra lễ đính hôn mình đã chuẩn bị, bày biện trên bàn.

Lấy một hộp gấm qua, Liễu Đồng mở nắp hộp, đưa tới trước mặt Kiều Thụy.



“Kiều thiếu, đây là một đôi vòng tay trữ vật cấp hai, là Tam gia thỉnh riêng Luyện Khí Sư chuyên môn chế tạo cho ngài. Ngài nhìn xem có hợp ý không?”

Kiều Thụy nhìn vòng tay trữ vật trên hộp gấm, một đôi màu ngân bạch, điêu khắc từng đóa hoa nhỏ, thủ công tinh mỹ, y liên tục gật đầu.

“Thật tinh mỹ, thật xinh đẹp ạ!”

“Kiều thiếu, ngài lại xem cái này đi, đây là Tam gia mua cho ngài một bộ quyền phổ và một bộ công pháp hệ hỏa, cũng đều là cấp hai!” Nói rồi, Liễu Đồng lại cầm lấy hai bộ công pháp cho Kiều Thụy xem qua.

“Liễu thúc thúc?” sau khi xem qua, Kiều Thụy ngỡ ngàng mà nhìn về phía Liễu Hà.

Công pháp chính là thứ hiếm lạ, một quyển công pháp cấp hai này, ít nhất cũng phải tám chín ngàn linh thạch mới có thể mua được! Hai bộ công pháp cộng lại cũng tốn khoảng hai vạn linh thạch ấy chứ!

“Ta nghe Kỳ Nhi nói con là linh căn hệ hỏa, hơn nữa, từ nhỏ đã săn thú, thể thuật đặc biệt tốt, biết một chút công phu quyền cước. Nên ta liền chọn lựa hai bộ công phu này, không biết có hợp tâm ý của con không?”

Nghe được Liễu Hà hỏi, Kiều Thụy liên tục gật đầu. “Thích, con rất thích ạ!”

“Kiều thiếu, ở đây còn có hai mươi tấm công kích phù cấp ba. 40 tấm công kích phù cấp hai và hai mươi tấm Phòng Hộ phù cấp hai. Cũng đều là lễ vật đính hôn Tam gia đưa cho ngài!” Lấy qua một chồng linh phù, Liễu Đồng nghiêm túc giới thiệu.

“Liễu thúc thúc, ngài cho con nhiều lễ vật quá, dùng không đến nhiều như vậy đâu ạ!” Kiều Thụy lắc đầu, cảm thấy những lễ vật này quá nhiều, cũng quá quý trọng.

Một tấm linh phù cấp ba đã giá trị mấy ngàn linh thạch, hai mươi tấm, đó chính là tám, chín vạn linh thạch ấy, còn có 60 tấm linh phù cấp hai, đó cũng là một bút số lượng không nhỏ!

“Ha ha ha, không nhiều lắm, đều là thứ con có thể sử dụng được.”



“Kiều thiếu gia, nơi này còn có nữa. Đây là hai vạn linh thạch, cũng là lễ vật đính hôn Tam gia đưa cho ngài, là cho ngài dùng để tu luyện!” Nói rồi, Liễu Đồng lại đưa qua một túi trữ vật tinh xảo.

“Không, Liễu thúc thúc, ngài chuẩn bị lễ vật cho con thật sự quá nhiều, cũng đều quá trân quý. Con, con không thể nhận!” Kiều Thụy lắc đầu, cảm thấy lễ vật quá quý trọng, không muốn nhận lấy.

“Tiểu Thụy, đây là lễ vật đính hôn. Con nhận lấy những lễ vật này, con và Thiên Kỳ mới xem như chính thức đính hôn. Chẳng lẽ con không muốn cùng Thiên Kỳ đính hôn sao?” Hồ nghi mà nhìn đối phương, Liễu Hà khó hiểu hỏi.

“Không, không phải. Từ, từ nhỏ con đã cơ khổ, sở cầu không nhiều lắm. Chỉ nguyện Thiên Kỳ thật tình đối xử với con, con đã cảm thấy mỹ mãn. Những thứ khác con đều có thể không cần. Thật đấy ạ, con nói chính là lời thật lòng." Kiều Thụy đỏ hốc mắt, Kiều Thụy nghiêm túc vô cùng mà nói.

Nhìn đến bộ dáng cảm động của Kiều Thụy, Liễu Hà khẽ thở dài một tiếng.

“Đứa nhỏ ngốc, về sau mọi người chính là người một nhà. Chẳng lẽ vi phụ* đưa đồ cho con, con cũng không cần sao?”

(*vi phụ: tự xưng của người cha)

“Chuyện này……” Nghe được hai chữ vi phụ, sắc mặt Kiều Thụy đỏ lên.

“Kiều thiếu, ngài còn không mau cảm tạ Tam gia?” Liễu Đồng cười tủm tỉm mà nhìn Kiều Thụy đỏ mặt, đứng một bên thúc giục.

“Cảm ơn Liễu thúc thúc!” Kiều Thụy đứng dậy, vội vàng nói tạ.

“Ngoan.” Nhìn con dâu tương lai, Liễu Hà lộ ra nụ cười vừa lòng, càng vừa ý với Kiều Thụy như vậy.