Chương 45: Tẩu Tử 2

“Thúc và Thiết Tử đối xử với muội muội ta rất tốt, muội muội cũng không muốn về nhà, từ đó liền ở lại trong núi, ta cũng thường đến thăm muội muội, trước khi ta đi tòng quân thì hai người đó cũng đã thành thân, hiện giờ không biết thế nào rồi.”

Lê Mạt nghe vậy liền hỏi: “Vậy thái độ của muội muội đối với người trong nhà thế nào?”

Tống Đại Sơn nói: “Muội muội tính cách mạnh mẽ, từ đó về sau không nhận người nhà nữa, chỉ qua lại lại ta.”

Lê Mạt gật đầu, trong lòng đối với vị muội muội chưa từng gặp này có chút tán thưởng.

Có thể nghe ra được Tống Đại Sơn và muội muội có quan hệ rất tốt, vì để gặp muội muội này, Lê Mạt nghĩ một chút, đi sang nhà Triệu thẩm bỏ ra mười văn tiền mua hai mươi quả trứng gà, sau đó lấy một hộp hương cao để trong giỏ, cả nhà cõng sọt đi vào núi.

Tống Đại Sơn đưa theo Lê Mạt, trên lưng cõng theo Tiểu Bảo, vượt qua một ngọn núi, đi hơn một tiếng đồng hồ mới thấy những mái nhà, đó là nhà của những sơn dân sống trên ngọn núi này.

Sơn dân ở đây không có ruộng đất, đều dựa vào săn bắn là chính, săn được thú thì mang lên thị trấn bán, sau đó mua đồ dùng sinh hoạt về, lúc săn được con mồi thì cuộc sống cũng không tệ, nhưng vào mùa đông hoặc khi thời tiết xấu thì cuộc sống sẽ khá khó khăn.

Tống Đại Sơn trực tiếp đưa Lê Mạt đến trước một ngôi nhà cỏ, thấy cổng lớn đang mở, hắn gọi thẳng vào trong: “Mai Tử, muội có nhà không?”

Một lúc sau, một nữ tử chải búi tóc phụ nhân vội vàng từ trong nhà chạy ra, nhìn thấy Tống Đại Sơn, vành mắt lập tức đỏ lên, gấp gáp chạy về phía cổng: “Ca, huynh về rồi sao? Huynh thật sự đã về rồi sao?”

Tống Đại Sơn cười, nói với muội muội hắn: “Ca về rồi, hôm nay đưa tẩu tử và cháu trai đến thăm muội đây.” Nói xong tránh người ra, giới thiệu Lê Mạt với Mai Tử.

Mai Tử lúc này mới nhìn thấy Lê Mạt đứng sau Tống Đại Sơn, tuy nàng có chút không phản ứng kịp nhưng cũng lập tức gọi một tiếng “tẩu tử”, sau đó mời Lê Mạt vào nhà: “Tẩu tử, nhanh mời vào.”



Lúc này, Tiểu Bảo đang đứng trong lòng Tống Đại Sơn cũng gọi Mai Tử một tiếng “cô cô”, nó nhận ra người cô này, nàng trước đây từng đến thăm nó, còn cho nó kẹo ăn, nhưng dặn nó không được nói cho người khác biết, vì thế nó cũng không nói cho ai biết chuyện này.

Mai Tử đáp lại một tiếng, ôm Tiểu Bảo vào lòng, hôn nó một cái: “Tiểu Bảo hình như mập lên một chút nha.”

Tiểu Bảo nhận được khen thưởng, vui vẻ cười, nói với Mai Tử: “Cô cô, Tiểu Bảo mỗi ngày đều ăn rất no, bụng nhỏ “bụp bụp” đó.” Nói xong nó liền vỗ vỗ vào bụng mình.

Mấy người đều bị Tiểu Bảo chọc cho cười.

Mai Tử thấy nó hoạt bát, trên mặt cũng nhiều thịt hơn, trong lòng đại khái biết được chị dâu mới biết làm người, lập tức tăng thêm vài phần nhiệt tình với Lê Mạt.

Chỉ có điều nhìn thấy cái chân thọt của Tống Đại Sơn, Mai Tử không nhịn được rơi nước mắt, nghẹn ngào không thôi: “Ca, chân của huynh chân huynh là do đánh trận gây ra sao?”

Tống Đại Sơn gật đầu, vỗ đầu muội muội an ủi nàng: “Không sao, ca không sao rồi, đừng buồn.”

Chân đều đã bị thọt, còn nói là không sao, Mai Tử nghĩ lại những khổ cực mà ca nàng chịu đựng bao năm qua lại không nhịn được thương tâm, trong lòng càng hận người nhà nàng.

Thấy Tống Đại Sơn bất đắc dĩ, Lê Mạt tiến lên phía trước, năm lấy tay Mai Tử an ủi nàng: “Mai Tử, chân của ca muội có thể chữa khỏi được, trong thành có đại phu có thể chữa được, đợi ta và ca muội kiếm đủ tiền, chúng ta sẽ đi khám chân cho huynh ấy.”

Lời của Lê Mạt khiến Mai Tử tìm thấy hy vọng: “Thật vậy sao? Còn có thể chữa khỏi? Vậy thì tốt quá rồi.” Vui mừng xong lại nghĩ chữa chân chắc chắn cần không ít tiền, nàng lại lo lắng nói: “Tẩu tử, chân của ca muội cần bao nhiêu tiền? Muội ở đây có một ít, hai người cầm trước để đi chữa chân cho huynh ấy.”