Chương 49: Tới Đón Nàng 3

Lúc đầu người nhà họ Tiền chỉ nghe Tiền Hương Liên quay về thuật lại chuyện Lê Mạt trang điểm lợi hại, nhưng cũng không ai biết thật giả. Cũng có người âm thầm cho rằng nào có thần kỳ như vậy, người xấu chính là xấu, chẳng lẽ trang điểm xong lại không xấu nữa sao? Trong lòng rất nhiều người đều không tin tưởng, nhưng lại không chịu nổi tân nương tử nhà mình tin, còn đòi người ta đến trang điểm cho nàng ấy. Cho nên điều mà người nhà họ Tiền nghĩ chính là, dù sao đều phải mời nương tử trang điểm, mời ai cũng được, không bằng chiều theo ý nguyện của tân nương tử nhà mình đi, cho nên lúc này mới đồng ý mời Lê Mạt đến.

Lúc Lê Mạt đến, mọi người nhìn tuổi tác của nàng hơi trẻ, lại không đánh phấn trang điểm, chút không tin tưởng trong lòng này lại càng sâu hơn, chẳng qua không có ai thể hiện ra ngoài mà thôi.

Thế nhưng bây giờ đã được lĩnh hội, nhìn khuôn mặt của tân nương tử, người nhà họ Tiền hoàn toàn cảm thấy xấu hổ vì những nghi ngờ trước đó.

Tiểu nương tử này thật là tuyệt vời, kỹ năng trang điểm này quả thật y như thần kỹ. Nếu không phải tất cả mọi người đều ở bên cạnh quan sát từ đầu đến cuối thì có lẽ bọn họ sẽ thật sự nghi ngờ không biết liệu tân nương tử này có phải là nữ nhi của mình hay không.

Chỉ thấy khuôn mặt chữ Điền vốn khiến cho người ta có chút đau đầu đã biến mất, nhìn hoàn toàn là một khuôn mặt trứng ngỗng. Làn da kia cũng vậy, trắng trắng nộn nộn, tựa như trứng gà bóc vỏ, còn có kiểu tóc kia nữa, cũng không biết làm cách nào, y hệt như tiên nữ, thật là cái nào cũng đẹp, nói một tiếng mỹ nương tử là đã khiêm tốn rồi.

Tân nương tử nhà mình cũng lấy một cái gương ra soi, sau đó lập tức sa vào trong gương không thể tự kiềm chế, có nhìn thế nào cũng không thấy chán, cứ cầm gương không buông tay. Lúc đầu mọi người cũng có thể hiểu được, về sau nhìn nàng ấy giống như ngây dại, ai nấy đều cảm thấy dở khóc dở cười. Nữ nhi (cháu gái) này của nhà bọn họ chính là một người thích chưng diện, cái nguyện vọng mỹ nhân này cuối cùng cũng thực hiện được rồi.

Sau khi trang điểm cho tân nương tử xong, nhiệm vụ của Lê Mạt đã hoàn thành. Lúc đầu nhà họ Tiền muốn giữ nàng lại ăn cơm, nhưng trên bàn cơm Lê Mạt lại không quen ai, nàng cũng không định ăn cơm ở đây, lập tức lên tiếng chào gia chủ rồi đi thẳng về nhà.

Trước khi đi Tiền gia đưa cho Lê Mạt một cái hồng bao, bên trong là mười lăm văn tiền.

Lê Mạt nhét số tiền lần đầu tiên trang điểm kiếm được vào trong hà bao, bên trong là mười lăm văn tiền, cứ dựa theo đường cũ đi về nhà.



Vừa mới đi được đại khái một khắc đồng hồ, ở ngã tư đường, Lê Mạt nhìn thấy Tống Đại Sơn đang ngồi ven đường đợi nàng, hắn thấy nàng tới thì mỉm cười.

Lê Mạt ngạc nhiên: “Sao chàng lại chạy đến đây?”

“Đi đường một chuyến phải hơn nửa canh giờ, hôm nay Hương Liên tẩu tử phải ở nhà mẹ đẻ hỗ trợ, khẳng định không rảnh đi cùng nàng về. Ta lo nàng một mình đi đường xa như vậy, cho nên mới tới đây đón nàng.”

“Vậy sao chàng biết được lúc nào ta trở về? Chàng đến đây từ khi nào?” Lê Mạt nhìn mặt mày hắn bị phơi nắng đến đỏ lên, xem ra không phải vừa tới, không nhịn được hỏi.

Tống Đại Sơn cười cười: “Ta đoán cơm nước xong xuôi nàng sẽ trở về, cho nên mới tới nơi này sớm hơn nửa canh giờ, giờ này nàng đã ăn xong rồi sao?”

Tống Đại Sơn kéo lê cái chân què đi bộ nửa canh giờ tới đón nàng, lại đợi thời gian dài như vậy, một cảm giác ấm áp nói không nên lời chảy xuôi trong lòng Lê Mạt. Nàng chớp mắt, cười nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Tống Đại Sơn ừ một tiếng, đi cùng Lê Mạt cùng nhau quay về.

Lê Mạt thấy Tống Đại Sơn đi đứng khập khiễng, trong lòng âm thầm suy nghĩ, nếu như có chiếc xe lừa thì tốt quá, bình thường còn có thể chở người. Nàng có lúc làm ăn trang điểm còn có thể chở nàng đi trang điểm, sau đó lại đón nàng về nhà, hắn cũng có thể không cần đi bộ.

Giờ khắc này, Lê Mạt muốn mua một chiếc xe lừa hơn bao giờ hết.